Ngày cưới của tôi lẽ ra phải là ngày đẹp nhất, hoàn hảo nhất, không nhiễm một hạt bụi nghi ngờ. Vậy mà, định mệnh lại khéo sắp đặt, đưa đến một người—một người phụ nữ lạ mà chỉ cần sự xuất hiện nhẹ như gió của cô ấy thôi, đã xé toạc mọi lớp bình yên tưởng như đã được dệt kín.
Buổi sáng hôm ấy, khách sạn sáng rực như vừa được dát vàng. Tôi ngồi trong phòng chờ tầng ba, ánh nắng đầu ngày xiên qua tấm rèm trắng in lên nền gạch những vệt sáng mỏng. Tim tôi đập như muốn bật khỏi lồng ngực, vừa vì hồi hộp, vừa vì xúc động. Cả đời con gái, ai chẳng mong được khoác lên mình tấm váy cưới trắng tinh khiết, bước đến nơi người mình yêu đang đợi?
Tôi đang đứng trước gương, chỉnh lại lớp voan trên tóc thì nghe tách một tiếng nhỏ. Liếc xuống, tôi chết sững—một chiếc cúc ở phần eo váy cưới rơi xuống nền đất lạnh.
Không còn ai trong phòng lúc đó. Thợ trang điểm vừa chạy ra ngoài lấy đồ. Mẹ tôi đang dưới sảnh tiếp khách. Bạn thân của tôi thì lo kiểm tra lại danh sách bàn tiệc.
Tôi nín thở, tay run bần bật. Nếu váy bị hỏng, tôi không những trễ giờ mà còn không biết phải xoay xở thế nào. Váy cưới được may đo riêng, không thể đơn giản ghim tạm bằng kim.
Ngay khi đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng tìm giải pháp, cạch — cửa phòng mở ra.
Một người phụ nữ bước vào.
Cô ấy mặc một bộ váy dài màu xanh rêu, kiểu dáng thanh lịch nhưng không quá nổi bật. Mái tóc đen buông tự nhiên, gương mặt hiền lành với đôi mắt sâu và nụ cười dịu nhẹ.
“Em gặp chút sự cố à?” — giọng cô nhẹ như gió.
Tôi lúng túng: “Dạ, cúc váy em bị rơi… mà em không biết làm sao…”
Cô nhìn tôi một thoáng, rồi mỉm cười:
“Đưa chị xem nào. Chị sửa cho.”
Ban đầu tôi hơi do dự. Nhưng tình cảnh lúc ấy chỉ có hai người, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. Cô bước đến, bàn tay khéo léo, mềm nhưng vô cùng chắc chắn. Chỉ trong vài phút, cô đã cài lại cúc, vuốt phẳng lớp ren rồi nhẹ nhàng chỉnh lại phần tà như thể đã quen làm việc này từ lâu.
“Xong rồi.” — cô nói, ánh mắt ấm áp.
Tôi thở phào: “Em cảm ơn chị nhiều lắm. Chị là…?”
“Chị họ của chú rể,” cô đáp rất tự nhiên. “Chị về từ xa, ghé xem mọi thứ ổn không. Thấy em đang loay hoay nên vào giúp một chút.”
Tôi mỉm cười tin ngay, không mảy may nghi ngờ. Có lẽ vì nụ cười hiền lành ấy đã khiến tôi cảm thấy yên tâm đến lạ.
Chúng tôi chẳng kịp nói nhiều. Điện thoại của tôi reo, nhân viên tiệc cưới thông báo chuẩn bị ra lễ. Tôi chỉ kịp cảm ơn, còn cô ấy thì đứng đó, nhẹ nhàng gật đầu như một lời chúc phúc thầm lặng.
Giờ làm lễ đến. Tôi khoác tay bố bước ra trước sảnh lớn. Nhạc vang lên du dương. Chú rể của tôi đang đứng trên sân khấu, gương mặt rạng rỡ hơn hẳn mọi ngày.
Nhưng ngay giây phút ấy, tôi nhìn thấy mẹ chồng tương lai của mình.
Bà đang cười, nhưng nụ cười ấy tắt phụt khi ánh mắt bà chạm vào một ai đó trong đám đông.
Tôi dõi theo.
Cô ấy.
Người phụ nữ đã giúp tôi sửa váy đang đứng cuối sảnh, hơi nghiêng đầu nhìn chúng tôi. Ánh mắt cô bình thản, nụ cười nhạt như một làn sương thoảng.
Mẹ chồng tôi tái mét.
Em chồng tôi thì lập tức quay đi nơi khác, tránh né như thể vừa nhìn thấy điều cấm kỵ. Cả hai mẹ con họ đều bối rối đến kỳ lạ.
Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cô ấy không ở lại lâu. Sau khi lễ thành hôn hoàn tất, cô bước đến gần tôi, lặng lẽ đeo vào tay tôi một chiếc nhẫn trơn màu vàng—nhìn là biết giá trị không hề nhỏ.
“Coi như lời chúc phúc.” — cô mỉm cười thật nhẹ.
Tôi ngơ ngác: “Chị… chị họ của anh ấy thật sao?”
Cô chỉ lắc đầu: “Cứ giữ hạnh phúc của mình. Chị không bao giờ muốn phá đâu.”
Cô nói xong, quay lưng bước đi, không dự tiệc, không nán lại.
Tôi đứng đó, tim đập chệch một nhịp.
Khoảnh khắc ấy… như có gì đó không đúng.
Buổi tối sau tiệc, khi tôi còn mệt rã rời, mẹ chồng gõ cửa phòng.
“Con biết gì về cô ta chưa?” — bà hỏi thẳng, không vòng vo.
“Cô… cô họ của anh ấy à mẹ?”
Mặt bà giãn ra, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
“Không phải. Con bé đó… từng là vợ cũ của thằng Hùng.”
Tôi chấn động mạnh đến mức tay buông rơi chiếc lược đang cầm.
Mẹ chồng tôi ngồi xuống ghế, giọng đều đều nhưng trong đó có chút run:
“Hai đứa nó từng du học cùng nhau. Cưới nhau bên đó. Về nước thì nó chủ động ly hôn. Nó khiến thằng Hùng suy sụp một thời gian dài… nên mẹ không muốn nhìn mặt.”
Tôi lặng đi. Từng câu từng chữ của bà như đổ ập lên đầu tôi.
Tại sao cô ta lại xuất hiện?
Tại sao cô ta lại giúp tôi chỉnh váy?
Tại sao cô ta lại tặng tôi chiếc nhẫn?
Mẹ chồng tôi khẽ thở dài:
“Mẹ kể để con đề phòng. Nhỡ đâu nó có ý đồ gì thì mẹ còn bảo vệ con.”
Tôi cúi đầu, trái tim rối như tơ vò. Nhưng cảm giác kỳ lạ trong tôi vẫn không tan đi. Người phụ nữ ấy không giống kiểu cố tình xen vào chuyện cũ. Mọi hành động của cô rất… tử tế. Thậm chí rất tinh tế.
Tôi không biết nên tin ai.
Đêm đó, chồng tôi bước vào phòng.
Anh thấy vẻ mặt tôi liền ngồi xuống cạnh, nắm tay tôi.
“Anh đoán mẹ nói gì với em rồi.”
Tôi nuốt khan, mắt đỏ hoe:
“Chị ấy… thực sự là vợ cũ của anh?”
Chồng tôi nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi lắc đầu:
“Không như em nghĩ đâu. Mẹ cũng không biết sự thật.”
Tôi ngẩng lên, ngạc nhiên.
Anh hít một hơi dài, giọng nhỏ nhưng nghiêm túc:
“Cô ấy… thuộc LGBT. Ngày đó bố cô ấy bệnh nặng, ước muốn cuối cùng là thấy con gái yên ổn, lập gia đình. Cô ấy nhờ anh giúp đóng vai chú rể để bố cô ấy yên lòng.”
Tôi tròn mắt: “Rồi… rồi sao?”
“Sau khi bố cô ấy mất, bọn anh không đăng ký kết hôn, cũng không còn ràng buộc gì.” — anh nói tiếp. “Gia đình cô ấy làm kinh doanh lớn. Nếu đối tác biết chuyện thì bất lợi. Cô ấy giữ bí mật tuyệt đối. Anh cũng giữ cho cô ấy.”
Tim tôi như bị bóp chặt.
“Thế còn mẹ…?”
“Mẹ chỉ biết bọn anh từng cưới nhau rồi chia tay.” — anh thở dài. “Mẹ không biết lý do thật. Mẹ nghĩ cô ấy làm anh tổn thương.”
Tôi im lặng. Mọi thứ bừng sáng trong đầu.
Nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy.
Cách cô ấy giúp tôi chỉnh váy không chút gượng gạo.
Cách cô ấy tặng nhẫn mà không ở lại tiệc.
Cách cô ấy nói “Chị không muốn phá đâu.”
Tất cả… đều nói lên một điều: cô ấy không hề có ý chen vào.
Chồng tôi nắm chặt tay tôi:
“Anh định lúc nào ổn sẽ đưa em gặp cô ấy. Cả bạn gái của cô ấy nữa. Họ hạnh phúc lắm. Hôm nay cô ấy đến chỉ để chúc phúc thôi.”
Tôi nghẹn lại.
Một thứ cảm xúc vừa nhẹ nhõm vừa xót xa trào dâng trong lồng ngực.
Tôi thì được sống thật với chính mình, được yêu người tôi yêu, được cưới theo ý mình — còn cô ấy thì phải mượn một cuộc hôn nhân để an ủi cha đang hấp hối.
Tôi khẽ nói:
“Em… em hiểu rồi.”
Chồng tôi vuốt đầu tôi, ánh mắt dịu dàng:
“Không ai thay thế được em cả. Cô ấy cũng nói vậy. Em yên tâm nhé.”
Tôi gật đầu, nước mắt rơi mà không biết đó là vì xúc động, thương cảm hay nhẹ nhõm.
Nhưng tôi biết một điều—đời người đôi khi thật kỳ lạ. Có những người bước vào cuộc đời ta không phải để tạo sóng gió, mà để cho ta hiểu hơn về lòng nhân, tình nghĩa và sự bao dung.
Và người phụ nữ lạ hôm ấy… chính là một trong số đó.