HỌP CHIA ĐẤT 10 TỶ, TÔI SUÝT NGẤT VÌ Ý KIẾN CỦA CON DÂU VÀ CON RỂ
Tôi năm nay đã 68 tuổi. Sau khi chồng tôi mất, tôi một mình quán xuyến nhà cửa, giữ mảnh đất hơn một nghìn mét vuông cạnh mặt đường quốc lộ. Đất của chồng để lại, bao năm qua giá tăng chóng mặt. Giờ người ta trả hơn 10 tỷ.
Tôi không muốn bán, nhưng tôi biết sớm muộn con cháu cũng tranh giành. Nghĩ vậy, tôi quyết định họp gia đình để chia đất, coi như hoàn thành trách nhiệm trước khi về già.
Nhà có ba người con:
Con trai cả là Hùng, vợ là con dâu cả – Thảo.
Con gái thứ hai – Mai, chồng là Tuấn.
Con trai út – Nam, chưa lập gia đình, đang ở cùng tôi.
Ngày họp, tôi chuẩn bị sẵn ấm trà, đĩa trái cây. Chẳng hiểu sao tim cứ đập thình thịch. Tôi chỉ mong anh em hòa thuận, không vì tiền mà sứt mẻ.
1. Bắt đầu buổi họp – không khí ngột ngạt
Cả nhà ngồi quanh bàn. Tôi nói:
– Mẹ già rồi, không biết còn sống bao lâu. Mảnh đất này trị giá khoảng 10 tỷ. Mẹ muốn chia đều cho ba đứa, mỗi đứa một phần bằng nhau. Các con có ý kiến gì cứ nói.
Cả ba im lặng. Con dâu cả – Thảo, người vốn rất thẳng tính, liếc nhanh sang chồng rồi nhìn tôi:
– Mẹ chia đất là đúng. Nhưng… con nghĩ chia đều thì hơi… thiệt cho vợ chồng con.
Hùng vội cản:
– Em nói gì vậy?!
Nhưng Thảo đã nói rồi:
– Con nói thật. Từ trước đến giờ phần lớn việc chăm sóc, giỗ chạp họ hàng, con với anh Hùng lo. Em út thì ở với mẹ, còn chị hai lấy chồng xa, về thăm vài lần là hết. Vậy sao lại chia đều hả mẹ?
Không khí như đông cứng lại. Tôi nhìn con dâu, ngực nhói lên. Tôi không ngờ nó nghĩ vậy.
Mai – con gái tôi – đỏ mặt:
– Chị nói vậy là sao? Em đi lấy chồng thì làm sao chăm sóc mẹ như trước được? Nhưng lúc mẹ bệnh ở viện năm ngoái, chính vợ chồng em lo viện phí!
Tuấn – con rể – từ tốn nói:
– Chị Thảo nói không sai. Nhưng mà tiền bạc tính toán quá sẽ thành căng thẳng. Em thì nghĩ… tốt nhất mẹ đừng chia.
Câu đó khiến tôi giật mình.
– Không chia? Thế để mẹ chết rồi tụi bay xông vào giành nhau à?

Tuấn lắc đầu:
– Không phải vậy mẹ. Ý con là: mảnh đất này hai vợ chồng tụi con tính mở xưởng. Nếu được, mẹ để lại cho vợ chồng con đứng tên luôn. Rồi sau này, tụi con chăm sóc mẹ trọn đời.
Cả nhà sững sờ.
Mai quay sang chồng, hét lên:
– Anh bị điên à? Sao không bàn với em? Sao lại xin thẳng mẹ như vậy?!
Tuấn cúi đầu, nhưng ánh mắt đầy tham vọng. Tôi nhìn mà lạnh cả người.
2. Bùng nổ tranh cãi – bản chất từng người lộ rõ
Hùng đập bàn đứng dậy:
– Tại sao đất lại để cho vợ chồng em? Mẹ nói chia đều rồi mà!
Thảo cũng đứng lên:
– Em nói vậy mà nghe được hả? Đất nhà chồng, ai cũng có phần, nhưng chị Mai lấy chồng rồi, đáng lẽ phần ít hơn chứ!
Mai bật khóc:
– Chị coi tôi là gì? Tôi cũng là con của mẹ!
Con trai út – Nam – nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng:
– Mẹ mới nói chia đều, mọi người không đồng ý thì hãy nói lý lẽ. Chứ ai cũng chỉ nghĩ đến phần mình như vậy thì bất công cho mẹ.
Thảo quay sang Nam:
– Út ơi, những năm qua ai lo cho mẹ? Em ở chung nhưng toàn mẹ lo cho em thì có!
Nam siết chặt nắm tay, gương mặt đỏ lên.
Tôi thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, liền gõ mạnh tay xuống bàn.
– Thôi! Không cãi nữa! Mẹ mời các con đến để bàn cho yên ấm, không phải để chia rẽ.
Nhưng họ vẫn chưa dừng lại.
Tuấn tiếp:
– Mẹ chia như vậy sau này loạn lắm. Con nói thật, nếu mẹ tin con, để lại toàn bộ cho vợ chồng con là ổn nhất. Chúng con đủ khả năng lo phần mẹ già.
Tôi choáng váng.
Thảo chen vào:
– Nếu mẹ để cho vợ chồng chị Mai thì bất công quá! Mẹ phải tính lại!
Ba đứa con tôi – mỗi người một ý.
Hai người thông gia – mỗi người một toan tính.
Trái tim tôi đau nhói. Tôi không biết phải nghe ai.
Bất chợt, Mai nghẹn ngào nói:
– Hay mẹ bán đất đi, lấy tiền dưỡng già. Tụi con không cần phần đâu. Chỉ cần mẹ sống khỏe.
Thảo liếc mai:
– Đừng giả bộ cao thượng! Nếu mẹ bán thì chị cũng được chia tiền mà!
Tuấn gật đầu:
– Dù bán hay chia, miễn đừng để đất đó lãng phí.
Lúc này, tôi cảm giác như mình bị quay vòng giữa những toan tính. Tôi đứng dậy, chóng mặt đến mức suýt ngã. Nam vội đỡ.
– Mẹ ổn không?!
Tôi thở nặng nề:
– Không ổn… Mẹ quá thất vọng.
3. Cú twist – người khiến tôi bất ngờ nhất
Khi tôi định tuyên bố dừng buổi họp thì con dâu cả – Thảo bất ngờ nói:
– Mẹ, thật ra… con có chuyện muốn nói rõ.
– Hồi nãy con nói chia không đều… là để thử mọi người.
Cả nhà sững lại.
Thảo thở dài:
– Con nghe phong phanh trong xóm có người muốn lừa mẹ bán đất rẻ. Con sợ mẹ lo lắng nên mới nghĩ… nếu các con đoàn kết, mẹ sẽ yên tâm. Nhưng giờ thì…
Hùng cau mày:
– Em làm vậy để làm gì?
Thảo nhìn từng thành viên:
– Để biết trong nhà… ai thật lòng.
Ánh mắt cô nhìn sang Mai và Tuấn. Rồi nhìn Nam.
– Con thấy rồi. Chị Mai thì thương mẹ thật. Còn anh Tuấn… anh lại nghĩ đất này là cơ hội đầu tư.
– Út Nam thì muốn bảo vệ mẹ.
Thảo quay lại phía tôi, giọng chậm rãi:
– Ý kiến thật của con là: Mẹ đừng chia gì lúc này.
– Mẹ cứ đứng tên, tụi con mỗi người góp một ít mỗi tháng để mẹ dưỡng già.
– Còn đất thì để lại làm nhà thờ họ. Đừng bán. Đừng chia.
– Để tụi con có nơi trở về, để gia đình còn là gia đình.
Cả nhà im phăng phắc.
Ngay cả tôi cũng không ngờ người từng thẳng tính, đôi khi làm tôi buồn lại nói ra điều chín chắn đến vậy.
Mai gật đầu theo:
– Con đồng ý. Con không cần đất. Chỉ cần mẹ khỏe.
Nam siết tay tôi:
– Mẹ cũng đừng chia cho con. Mẹ cứ giữ sổ đỏ. Khi nào mẹ mất… hãy để lại theo di chúc. Con làm trái ý mẹ cũng không yên lòng.
Chỉ còn một người im lặng: Tuấn.
Mai nhìn chồng:
– Anh thì sao?
Tuấn ấp úng:
– Thì… nếu mọi người đã nói vậy… anh cũng đồng ý.
Nhưng ánh mắt anh ta tránh né. Tôi hiểu. Lòng tham dễ che lấp sự thật.
4. Quyết định của tôi
Tôi ngồi xuống, uống một ngụm nước, mắt cay cay.
– Mẹ đã nghe hết rồi. Mẹ cảm ơn các con… đặc biệt là con Thảo, vì đã nói thật lòng.
Tôi nhìn từng người con:
– Mảnh đất này… mẹ quyết định không chia lúc này.
– Mẹ sẽ lập di chúc để đất thành nhà thờ họ.
– Mẹ cũng sẽ để lại một khoản tiết kiệm riêng cho mỗi đứa trong di chúc khác.
– Nhưng đất… là kỷ niệm của ba tụi con. Mẹ không bán.
Họ im lặng. Không khí dịu lại.
Nam cúi đầu:
– Con sẽ chăm sóc mẹ ở đây. Khi mẹ cần tiền, con sẽ lo phần đó.
Mai nắm tay tôi:
– Con dù ở xa vẫn sẽ thường xuyên về thăm mẹ.
Hùng cười nhẹ:
– Tụi con tôn trọng quyết định của mẹ.
Chỉ Tuấn là lơ đãng, nhưng Mai kéo tay, như muốn nhắc anh ta đừng tỏ ra khó chịu.
5. Kết thúc – Gia đình lại ấm áp
Buổi họp tưởng chừng tan vỡ, nhưng cuối cùng nhờ một ý kiến bất ngờ, mọi thứ sáng tỏ.
Trên đường về phòng, tôi ghé qua ban thờ chồng, châm nén nhang.
– Ông thấy không… con cháu mình, đứa thì tham, đứa thì thật lòng. Nhưng rồi mọi chuyện cũng ổn.
– Tôi giữ được đất của ông rồi.
Khói nhang bay lên, lòng tôi nhẹ bẫng.
Tôi nhận ra:
Tiền có thể làm người ta bộc lộ bản chất, nhưng cũng có thể khiến ta nhận ra ai thật sự thương mình.
Và điều khiến tôi suýt ngất hôm nay… lại là thứ giúp tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.