Tháng nào vợ chồng tôi cũng ăn tiêu dè sẻn, tính từng bữa chợ, từng hóa đơn điện nước để dành ra đúng 10 triệu gửi về cho bố mẹ chồng. Không phải vì dư dả, mà vì nghĩ đơn giản: con cái báo hiếu thì nên vậy.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra 10 triệu ấy không còn là tấm lòng, mà trở thành mặc định.
Bố mẹ chồng nhận tiền rất tự nhiên. Không lời cảm ơn. Không một câu hỏi han xem con cái xoay xở có vất vả không. Có lần tôi lỡ chậm gửi một tuần vì con ốm, bà chỉ nhắn gọn:
“Tháng này chưa thấy tiền.”
Tôi nuốt xuống. Tự nhủ thôi, người già rồi, nghĩ khác mình.
Cho đến đợt đó, hai vợ chồng tôi buộc phải về quê ngoại gấp một tuần để lo việc. Tôi gọi điện nhờ ông bà trông cháu giúp, chỉ đúng bảy ngày thôi. Tôi còn cẩn thận gửi thêm tiền, mua sẵn sữa, bỉm, ghi từng giờ ăn ngủ của con ra giấy.
Bà nói chắc nịch qua điện thoại:
“Có mỗi đứa cháu mà cũng dặn dò. Con cháu nhà này cả.”
Tôi yên tâm mà đi.
Bảy ngày sau, vừa đặt chân xuống sân nhà, tôi đã thấy ruột gan cồn cào. Không nghe tiếng con khóc, không thấy đồ chơi quen thuộc trước hiên.
Đẩy cửa bước vào, tôi chết lặng.
Con tôi nằm trên chiếc chõng tre cũ kỹ, mặt xanh xao, người gầy rộc, môi khô nứt. Quần áo con mặc là đồ cũ sờn vai, rộng thùng thình. Bên cạnh là bát cháo loãng nguội ngắt, ruồi bu đầy.
Tôi lao tới bế con lên, con mở mắt nhìn tôi, khóc không ra tiếng.
Tôi quay sang thì thấy bố mẹ chồng đang ngồi trong bếp, trước mặt là mâm cơm đầy thịt cá, còn có cả chai rượu mới mở.
Tôi run giọng hỏi:
“Sao cháu lại ra nông nỗi này?”
Bà đáp rất tỉnh:
“Nuôi trẻ con thì nó phải thế. Ăn nhiều quen, về đây phải tập khổ.”
Tôi nghẹn họng.
“Tiền con gửi hàng tháng đâu? Con còn gửi thêm để ông bà chăm cháu mà…”
Bà cười nhạt, đặt bát cơm xuống:
“Tiền đó là tiền báo hiếu. Không phải tiền thuê trông cháu. Phận làm con dâu, đừng có rạch ròi quá.”
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra một điều khiến tim mình lạnh ngắt:
👉 Với họ, tiền tôi gửi là nghĩa vụ,
👉 còn cháu tôi chỉ là chuyện tiện thì chăm, không tiện thì mặc.
Tối hôm đó, tôi ôm con nằm trong phòng cũ, con sốt nhẹ, hơi thở yếu ớt. Tôi khóc trong im lặng.
Và sáng hôm sau, trước khi rời khỏi nhà, tôi nói đúng một câu:
“Bắt đầu từ tháng này, vợ chồng con dừng gửi tiền.”
Bà đứng bật dậy chửi rủa, bố đập bàn quát tháo.
Nhưng tôi không quay đầu lại.