×
×

Gió đêm rít qua khe cửa. Tôi nằm mà tim đập loạn. Ngoài vườn, nghe rõ tiếng cạch… cạch… như ai đang nhặt thứ gì.

Tôi vẫn nhớ rõ buổi tối hôm đó — lần đầu tiên tôi về ra mắt gia đình bạn trai.

Anh tên Huy, trầm tính, điềm đạm, là đồng nghiệp cùng công ty. Chúng tôi quen nhau gần một năm. Anh luôn kể về mẹ mình bằng ánh mắt dịu dàng, về căn nhà nhỏ có khu vườn sau, nơi bà trồng đủ loại cây ăn trái. Tôi từng nghĩ, nếu may mắn được làm con dâu của bà, chắc cuộc sống sẽ bình yên lắm.

Chiều hôm ấy, tôi xách vali theo xe về quê anh. Nhà nằm cuối con đường làng, tường vôi cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Mẹ anh đón tôi bằng nụ cười hiền. “Đi đường xa mệt chưa con?” – bà hỏi, giọng nhẹ như gió. Tôi thở phào, nghĩ rằng mọi chuyện thật thuận lợi.


Sau bữa tối, tôi ra vườn dạo chơi. Ánh trăng đầu mùa rải xuống những tán cây táo sai trĩu quả. Dưới gốc, một bà cụ tóc bạc phơ đang cúi nhặt từng trái táo rơi. Tôi ngỡ là hàng xóm, liền bước đến, cúi xuống nhặt giúp.

– Cụ để cháu nhặt cho ạ. – Tôi cười, đưa lại cho bà một trái táo đỏ mọng.

Bà cụ ngẩng lên, ánh mắt mờ đục mà sâu hoắm. Một thoáng, tôi thấy lưng mình lạnh đi.
Bà nhận quả táo, lật qua lật lại, rồi nhìn thẳng vào tôi, giọng khàn đặc:
– Quả táo này giống y hệt hôm đó… Cô biết không, chính vì một quả táo mà con trai tôi chết.

Tôi sững người.
– Dạ… cụ nói sao ạ?

Bà cụ vẫn nhìn tôi, nụ cười méo mó:
– Đừng ở lại nhà này, cô gái à. Cô sẽ hối hận.

Tôi đứng chết lặng. Trước khi tôi kịp hỏi thêm, Huy từ trong nhà gọi:
– Lan! Em ra đó làm gì? Trời tối rồi, vào đi!

Khi tôi quay lại nhìn, bà cụ đã biến mất. Chỉ còn gió thổi qua những cành táo rung rinh.


Đêm đó, tôi không ngủ nổi. Tôi đem chuyện kể lại với Huy. Anh im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
– Em chắc là nhìn nhầm rồi. Ở đây không có bà cụ nào hết.

– Nhưng em rõ ràng thấy, bà ấy mặc áo nâu, đội khăn trắng, đang nhặt táo mà!

Anh bỗng siết chặt tay tôi:
– Đừng nhắc nữa.

Giọng anh run run, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ – nơi có cây táo già sừng sững trong bóng trăng.

Tôi hỏi:
– Anh… có chuyện gì giấu em à?

Anh im lặng thật lâu, rồi thở dài:
– Bà nội anh… mất cách đây hai mươi năm. Trong vườn, đúng chỗ em đứng. Hồi đó anh còn nhỏ, nghịch ngợm trèo lên hái táo, chẳng may ngã, làm rơi cả rổ táo trúng người bà. Bà ngã xuống, đập đầu vào đá… từ đó đi luôn.

Tôi lạnh người.
– Vậy… cây táo đó là…

– Là cây bà trồng. Mẹ anh bảo đừng bao giờ hái quả của nó. Nhưng… tối nay anh quên nhắc em.

Tôi nuốt khan. Hình ảnh bà cụ, quả táo rơi lăn dưới đất, câu nói “Đừng ở lại nhà này” cứ vang mãi trong đầu.


Gió đêm rít qua khe cửa. Tôi nằm mà tim đập loạn. Ngoài vườn, nghe rõ tiếng cạch… cạch… như ai đang nhặt thứ gì.

Tôi mở rèm, nhìn ra. Ánh trăng loang loáng trên nền đất, quả táo đỏ lăn tròn, và giữa vườn – một bóng người gù lưng đang cúi nhặt từng trái táo rơi.

Bà cụ.

Tôi há hốc miệng. Khi bà ngẩng lên, gió hất tung mái tóc bạc rối. Ánh trăng soi rõ khuôn mặt đầy nếp nhăn… và đôi mắt trũng sâu vô hồn.

Tôi vội kéo rèm, tay run lẩy bẩy. Chăn gối trên giường lạnh toát như ngâm trong nước đá. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Khoảng mười phút sau, tôi nghe tiếng gõ cửa.
“Cộc… cộc… cộc…”

– Lan, mở cửa đi con. – Giọng mẹ Huy. – Uống cốc nước gừng cho ấm bụng nhé.

Tôi rón rén mở hé cửa. Bà đứng đó, tay cầm ly nước. Nhưng khi ánh trăng chiếu qua, tôi thấy rõ… bàn tay ấy đầy những vết bầm tròn như dấu răng cắn.

Tôi lùi lại, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

– Sao… tay mẹ…

Bà nhìn xuống, khẽ cười:
– Ở nhà này, ai không biết nghe lời, cây táo sẽ dạy cho biết sợ. Con đừng ra vườn ban đêm nữa.

Tôi buông cửa, chốt khóa, run cầm cập. Cả đêm không ngủ.


Sáng sớm, tôi dậy sớm thu dọn vali. Huy hỏi:
– Em đi đâu thế?

– Em về.

– Sao đột ngột vậy?

Tôi nhìn anh, cười nhạt:
– Anh chưa bao giờ kể hết về ngôi nhà này. Nhưng bà nội anh thì có.

Anh sững người. Tôi xách vali bước ra cửa, ánh nắng sớm rọi qua tán lá táo. Dưới gốc, một quả táo đỏ chót lăn đến chân tôi, dính đầy đất, trên vỏ in hằn… năm dấu tay người.

Tôi không ngoảnh lại.

Lên xe rời khỏi con đường làng, tôi mới thấy mình thở được. Điện thoại rung – tin nhắn từ Huy: “Em ổn chứ? Cây táo vừa bị gãy đổ đêm qua… lạ lắm.”

Tôi nhìn màn hình, rùng mình, rồi xóa tin nhắn.

Có những mối nhân duyên, đôi khi chỉ cần một quả táo rơi… cũng đủ để ta hiểu: điều đáng sợ nhất không phải là ma, mà là những bí mật mà con người giấu sau nụ cười hiền.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News