×
×

L:::y hô;//n hơn 1 năm, chồng c;/ũ bấ-t ng-ờ nhắn tin, tôi tưởng anh nhắn tin hỏi thăm con, ai ng/ờ lại x;/n tiền… cho vợ mới đi đ//ẻ và khi tôi t-ừ ch-ối, anh làm ph;//á việc làm ăn của tôi rồi làm điều không ng;/ờ tới …

Ly hôn được một năm, tôi – Minh Thư – cuối cùng cũng tìm lại được nhịp sống của mình. Căn nhà nhỏ ở ngoại ô, cửa hàng hoa nhỏ xinh bên đường lớn, và bé Bin – con trai tôi – vừa tròn 4 tuổi, là tất cả những gì tôi có. Cuộc hôn nhân với Hoàng, người chồng cũ, từng là một cơn ác mộng: những trận cãi vã, những lần anh ta say xỉn về muộn, và cuối cùng là tờ đơn ly hôn tôi tự tay viết, khi phát hiện anh ngoại tình với một cô gái trẻ làm cùng công ty.

Hoàng không tranh chấp tài sản, cũng không đòi nuôi con. Anh ta chỉ nói một câu: “Cô muốn ly hôn thì ly, tôi không níu kéo.” Và thế là kết thúc. Tôi tưởng mình đã cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.

Cho đến một buổi tối tháng Mười, khi tôi đang cắm hoa cho đơn hàng cưới ngày mai, điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ:
“Thư, anh Hoàng đây. Cho anh số tài khoản, anh cần gấp 50 triệu. Vợ anh sắp sinh, bệnh viện yêu cầu đặt cọc.”

Tôi chết sững. Vợ anh? Sinh? Tôi nhìn dòng tin nhắn, rồi nhìn bé Bin đang ngủ say trên ghế sofa, tim như bị bóp nghẹt. Hoàng đã tái hôn, và giờ anh ta nhắn tin xin tiền tôi – người vợ cũ – để lo cho vợ mới?

Tôi nhắn lại, giọng lạnh lùng:
“Anh nhầm người rồi. Tôi không có tiền cho anh.”

Tin nhắn gửi đi, tôi block số ngay lập tức. Nhưng cảm giác bất an vẫn bám lấy tôi suốt đêm.

Sáng hôm sau, cửa hàng hoa của tôi đông khách như thường lệ. Tôi bận rộn với bó hoa cưới, cười nói với khách, cố quên đi tin nhắn đêm qua. Nhưng đến trưa, một chiếc xe tải chở hoa giao nhầm – toàn hoa dập nát, không dùng được. Chủ vườn hoa gọi điện, giọng hoảng loạn: “Chị Thư, có người đặt hàng gấp, bảo tôi giao hoa xấu, nói là chị yêu cầu thế!”

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, thì cô dâu hôm qua – người đặt bó hoa cưới – nhắn tin chửi bới: “Chị làm ăn kiểu gì vậy? Hoa dập hết, đám cưới tôi thành trò cười! Tôi sẽ kiện!” Hình ảnh bó hoa héo úa được đăng đầy Facebook, tag thẳng tên cửa hàng tôi.

Chưa kịp xử lý, ngân hàng gọi: khoản vay 200 triệu tôi dùng để mở cửa hàng bị đòi nợ trước hạn. Lý do? “Có đơn tố cáo chị gian lận tài chính.” Tôi kiểm tra hợp đồng – mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng ngân hàng không nghe, họ phong tỏa tài khoản.

Tối đó, tôi nhận được tin nhắn từ một số khác:
“50 triệu không phải con số lớn với cô. Đừng để tôi phải làm lớn chuyện.”

Hoàng. Chỉ có thể là anh ta.

Tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi đến công an phường trình báo. Viên cảnh sát trẻ ghi biên bản, nhưng lắc đầu: “Chị không có bằng chứng cụ thể, chỉ là tin nhắn. Chúng tôi sẽ điều tra, nhưng mất thời gian.”

Tôi về nhà, ôm bé Bin, nước mắt rơi. Cửa hàng hoa – đứa con tinh thần của tôi – đang bị phá nát. Khách hủy đơn, bạn bè nghi ngờ, ngân hàng siết nợ. Tất cả chỉ vì 50 triệu?

Đêm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ Hoàng. Bà khóc lóc: “Thư, con ơi, Hoàng nó nói con không cho tiền, nó đang tuyệt vọng. Vợ nó sinh non, con bé yếu lắm, cần tiền mổ. Con thương lấy nó…”

Tôi cúp máy. Nhưng lòng tôi không còn lạnh lùng nữa. Tôi nhớ ngày xưa, Hoàng cũng từng quỳ xin tôi tha thứ khi say rượu đánh tôi. Tôi đã tha. Giờ đây, tôi tự hỏi: có phải mình quá ác?

Sáng hôm sau, tôi chuyển 50 triệu vào số tài khoản mẹ Hoàng gửi. Tin nhắn cuối cùng tôi gửi:
“Đây là lần cuối. Đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.”

Tôi tưởng mọi chuyện kết thúc.

Ba ngày sau, cửa hàng hoa của tôi bị đập phá. Kính vỡ tan, hoa bị giẫm nát, camera an ninh bị vô hiệu hóa. Trên tường, dòng chữ sơn đỏ: “Mày sẽ phải trả giá.”

Công an vào cuộc. Họ tìm thấy dấu vân tay – của Hoàng. Anh ta bị bắt ngay trong đêm, tại một quán nhậu ở ngoại thành. Khi bị thẩm vấn, Hoàng khai: “Tôi không đập cửa hàng. Tôi chỉ… dọa thôi. Người đập là thằng bạn tôi, nó nợ tôi tiền.”

Nhưng điều khiến tôi chết lặng là lời khai tiếp theo:
“Tôi không có vợ mới. Tôi không ai sinh con cả. 50 triệu là để trả nợ cờ bạc. Tôi bị chủ nợ dí, chúng nó dọa giết tôi. Tôi nghĩ Thư có tiền, cô ấy sẽ cho…”

Tôi đứng sau kính một chiều, nghe từng lời. Hoàng không tái hôn. Không có vợ mới. Không có đứa bé sắp sinh. Tất cả là lời nói dối – một màn kịch hoàn hảo để moi tiền tôi.

Nhưng cú twist thực sự đến vào ngày xét xử.

Luật sư của Hoàng đưa ra một đoạn ghi âm. Giọng tôi, rõ ràng:
“50 triệu thì có là gì. Cứ làm lớn chuyện đi, tao không sợ.”

Đó là giọng tôi – nhưng tôi chưa bao giờ nói câu đó. Đoạn ghi âm được ghép từ những cuộc gọi cũ, khi tôi còn cãi nhau với Hoàng trước ly hôn. Luật sư kết luận: “Bị cáo hành động vì bị khiêu khích. Nguyên đơn có động cơ trả thù.”

Tòa tuyên Hoàng… án treo.

Tôi ngã quỵ ngoài hành lang tòa án. Hoàng bước ra, không nhìn tôi, chỉ thì thầm khi đi ngang: “Cảm ơn em đã chuyển tiền. Giờ mình huề.”

Tối đó, tôi về nhà, ôm bé Bin, khóc nức nở. Điện thoại rung lên – tin nhắn từ số lạ:
“50 triệu là khởi đầu. Giờ đến lượt con trai chị.”

Kèm theo là một bức ảnh: bé Bin đang ngủ, chụp từ ngoài cửa sổ nhà tôi.

Tôi hét lên, lao ra kiểm tra. Cửa sổ khóa chặt, không dấu vết đột nhập. Nhưng trên bàn, một mẩu giấy nhỏ:
“Tôi không phải Hoàng. Hoàng chỉ là con rối. Người cần tiền… là người đã giúp chị ly hôn.”

Tôi nhớ lại: luật sư ly hôn của tôi, ông Nam, người đã “giúp” tôi thắng kiện, lấy hết tài sản chung. Ông ta từng nói: “Hoàng sẽ không bao giờ làm phiền chị nữa.”

Giờ tôi hiểu. Ông Nam và Hoàng cấu kết từ đầu. Ly hôn là kế hoạch. Hoàng giả vờ ngoại tình, để tôi chủ động ly hôn, mất hết quyền nuôi con nếu không đồng ý chia tài sản. Sau đó, ông Nam dùng Hoàng để moi tiền tôi, từng đợt một.

Đoạn ghi âm giả, vụ đập phá cửa hàng, tin nhắn đe dọa – tất cả là màn kịch của ông Nam, để ép tôi tiếp tục trả tiền.

Tôi gọi công an. Nhưng khi họ đến nhà ông Nam, chỉ còn một xác chết – tự tử, để lại thư:
“Tôi đã lấy đủ. Giờ chị tự lo. Đừng tìm tôi nữa, vì tôi chưa bao giờ tồn tại.”

Dưới thư là một tấm ảnh: ông Nam… và Hoàng, cười tươi, trong một quán bar ở Campuchia.

Cửa hàng hoa của tôi phá sản. Bé Bin bị ám ảnh, không ngủ được. Còn tôi, mỗi đêm, vẫn nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Còn nợ tôi 100 triệu nữa. Hoặc là tiền, hoặc là con.”

Tôi không còn biết tin ai. Chỉ biết rằng, người đàn ông tôi từng gọi là “chồng cũ” – chỉ là một mắt xích trong chuỗi âm mưu dài hơi, nhắm vào tôi từ ngày tôi ký đơn ly hôn.

Và giờ đây, tôi không còn đường lui.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News