×
×

Em trai quyết nhận nu:;ôi cha mẹ nhưng từ chối bằng được 2 tỷ dưỡng già của ông bà, một mực đẩy tiền sang cho tôi, tưởng rằng em nghĩ cho mình nhưng nào ngờ 3 năm sau

Ngày bố mẹ tôi về hưu, hai ông bà gom góp toàn bộ tiền tích lũy được suốt mấy chục năm trời, tính chia đều cho hai anh em tôi — tôi là chị cả, còn em trai tôi thì út, sống cùng vợ ở gần nhà bố mẹ.

Bố nói rõ:

“Mỗi đứa 1 tỷ, coi như bố mẹ chia đều, phần sau bố mẹ ốm đau, ai ở gần thì chăm.”

Tôi nghe là mừng. Nhưng em tôi đột nhiên phản đối kịch liệt, giọng dõng dạc:

“Bố mẹ để con chăm. Con gần, tiện hơn. Tiền đó chia làm gì, đưa hết cho chị Hai đi! Chị có con cái đang đi học, chật vật hơn vợ chồng con!”

Cả họ tròn mắt. Người thì khen “em mày hiếu thảo quá”, người thì bảo “trúng số được ông em rể”.

Tôi xúc động lắm, nước mắt rơm rớm. Không ngờ đứa em ngày bé quậy phá, giờ lại sống có tình đến vậy.


Tôi ôm 2 tỷ về, sống thanh thản suốt 3 năm, nghĩ em mình đang chăm cha mẹ chu đáo như đã hứa.
Đến ngày bố tôi đột ngột nhập viện vì tai biến, tôi tất tả bay về.

Vào viện, tôi sửng sốt:

Ông gầy sọp, lưng cong, ánh mắt ngờ nghệch.

Mẹ tôi ngồi bóc vỏ cam bên giường, mặt buồn hiu.

Còn em tôi… chẳng thấy đâu.

Tôi hỏi: “Thằng Út đâu?”

Mẹ tôi buột miệng:

“Nó bận việc… lâu rồi cũng ít ghé…”

Tôi sững người: “Lâu rồi là bao lâu?”

Mẹ tôi nhìn tôi, mắt rớm lệ:

“Gần 2 năm nay… bố mẹ sống một mình.
Nhà nó xây kín, không thông qua sân, gọi cũng chẳng nghe.”


Tôi chết lặng.
2 năm nay, bố mẹ tôi sống như hai cái bóng, chỉ có nhau và sự già yếu.
Thậm chí, đi viện hôm nay là hàng xóm chở giùm, vì thằng Út kêu “con đang đi công trình tận Phú Quốc”.

Tôi chạy sang nhà nó — căn nhà 3 tầng mới toanh, sơn trắng loá, có cả sân vườn nhỏ và bể cá Koi.

Vợ nó mở cửa. Nhìn thấy tôi, chị ta tỏ vẻ khó chịu:

“Chị về thì chăm bố mẹ đi, chứ vợ chồng em hết nghĩa vụ rồi.”

Tôi gằn giọng:

“Nghĩa vụ gì?”

Chị ta nhếch mép, rút trong ngăn kéo một xấp giấy tờ đưa cho tôi.

“Chị đọc đi cho rõ. 3 năm trước anh ấy xin chuyển toàn bộ phần đất tổ và sổ hưu bố mẹ về đứng tên vợ chồng em, với điều kiện nuôi dưỡng bố mẹ suốt đời. Giờ tụi em có quyền sang tên, bán hay thế chấp, đều hợp pháp cả.”


Tôi run tay đọc bản thỏa thuận, dưới cùng có chữ ký nguệch ngoạc của bố mẹ.

Ngày ký: một tuần sau khi tôi nhận 2 tỷ về.


Lúc đó tôi mới hiểu toàn bộ kế hoạch:

Em tôi nhường tiền để nhận phần đất — thứ đáng giá gấp đôi.

Chăm vài tháng lấy lòng, rồi bỏ bê dần, nhưng đất đã sang tên, giấy tờ đã hợp thức hóa.

Còn tôi, cứ tưởng mình “được nhận nhiều hơn”, thực ra chỉ là con cờ trên bàn cờ mà nó tính sẵn.


Tôi quay sang nhìn bố đang nằm co ro trên giường bệnh, mẹ thì thở dài không dám ngẩng đầu.

Lòng tôi nghẹn đắng.

Tối hôm đó, tôi đưa bố mẹ về thẳng nhà mình.
Tôi tuyên bố dứt khoát:

“Đã đến lúc tôi thực sự nuôi cha mẹ.
Phần đất đó… tôi sẽ đòi lại, dù mất bao lâu.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News