Cả xóm Làng Hạ, huyện Tân Lộc, chiều nay im phăng phắc.
Ba chiếc quan tài nhỏ xếp thẳng hàng trong gian giữa căn nhà cấp bốn cũ kỹ.
Một của anh Dũng, hai của hai đứa con gái — bé Na mới 6 tuổi, bé Mi mới tròn 4.
Tôi ngồi ở góc nhà, hai mắt khô rốc, nước mắt chẳng còn để rơi.
Hôm nay, tôi — Lan — đón ba bố con về để làm đám.
Từ sáng đến giờ, người ra người vào, ai cũng thương hại.
“Con Lan khổ thân, chồng nghĩ quẩn kéo cả hai đứa con theo…”
“Giá mà nó đừng bỏ đi theo người khác thì đâu đến nông nỗi…”
Câu nào cũng như dao đâm vào ngực.
Nhưng tôi không nói. Tôi chỉ nhìn ba chiếc quan tài trước mặt, và tự hỏi —
sao đời lại cay nghiệt đến vậy?
Ba tuần trước, tôi bế hai con về ngoại vì không chịu nổi những trận đòn của anh Dũng.
Từ ngày anh nghỉ làm ở công ty, rượu là bạn duy nhất.
Anh chửi, anh đánh, rồi bắt tôi gọi điện vay tiền bạn bè, hàng xóm để anh trả nợ cá độ.
Đêm cuối cùng, anh ném thẳng bát cơm vào tường, gằn giọng:
“Cô bước ra khỏi nhà này thì đừng có quay lại. Ba bố con này không cần cô nữa.”
Tôi tưởng chỉ là lời dọa, ai ngờ… là lời trăn trối.
Đêm đó, 3h sáng, công an xã gọi.
Người ta vớt được thi thể ba bố con dưới sông Khe Mát, chỉ cách nhà hơn 1km.
Trong túi áo anh Dũng có mảnh giấy, chữ ngoằn ngoèo vì ướt nước:
“Cô đi rồi, tôi sống làm gì nữa. Ba bố con tôi đi trước.”
Tôi quỵ xuống, không kêu được tiếng nào.
Chiều nay, khi tôi đang thắp hương, nhóm bạn thân của anh Dũng kéo đến.
Một người nhìn tôi, nói giọng lạnh tanh:
“Lan, giờ khóc cũng muộn rồi. Mày bỏ chồng đi với ông chủ công ty, ai chịu nổi?”
Cả đám gật gù, người thì lắc đầu, người thì xì xào.
Tôi đứng dậy, tay run run mở tủ, lấy ra một phong bì niêm phong đỏ — thứ công an gửi lại cho tôi hôm nhận thi thể.
Trong đó có một tờ biên bản điều tra ban đầu:
Dũng nợ hơn 300 triệu tiền cá độ, bị nhóm xã hội đen đến siết nhà, đe dọa sẽ bắt hai con gái làm “con tin”.
Và trong điện thoại anh, có đoạn ghi âm 47 giây —
giọng anh Dũng run run:
“Tôi xin các anh, tha cho con tôi. Tôi sẽ tự xử. Tôi không còn đường nào khác…”
Tôi ngẩng đầu nhìn cả nhóm, giọng nghẹn lại:
“Các anh bảo tôi bỏ đi theo người khác… Nhưng tôi đi để chạy trốn, để vay tiền cứu anh ấy, cứu hai đứa nhỏ.
Chỉ là… tôi về không kịp.”
Cả căn nhà im phăng phắc.
Người ta chỉ còn nghe tiếng mưa lách tách ngoài mái hiên, và tiếng chuông gió leng keng nơi góc nhà, như tiếng ai gọi khẽ…
“Mẹ ơi, mẹ về rồi à?”