×
×

Đúng ngày cưới tôi phát hiện ra vợ từng có b/ầ/u với anh trai ru:ộ:t của mình

Tiếng pháo hoa ngoài sảnh vang lên dồn dập, khói trắng lượn lờ giữa những tràng pháo tay và lời chúc tụng. Tôi nắm chặt bó hoa cưới, nhìn cô dâu trong bộ váy trắng đang bước lại gần, gương mặt rạng rỡ đến mức tôi ngỡ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.

Chỉ đến khi điện thoại trong túi áo vest rung lên, tất cả mọi thứ trong tôi mới sụp đổ.

Một tin nhắn — từ một số lạ, kèm theo tấm ảnh siêu âm và dòng chữ:

“Đứa bé trong hình từng là con anh trai cậu và vợ cậu đấy. Nghĩ kỹ rồi hãy bước tiếp.”

Tôi đứng chết lặng giữa lễ đường. Tim tôi đập mạnh đến mức tưởng như rách lồng ngực. Tôi mở lại hình ảnh — tấm siêu âm ghi rõ ngày tháng… là hai năm trước, khi cô ấy nói rằng đang đi công tác xa.

Tôi bỏ ra ngoài, tìm đến phòng thay đồ của cô dâu. Cô ấy đang chỉnh lại mái tóc, miệng mỉm cười khi thấy tôi.
– “Anh sao thế? Sắp đến giờ rồi kìa…”

Tôi giơ điện thoại lên, giọng nghẹn lại:
– “Cái này là gì?”

Mọi thứ sau đó diễn ra như một cảnh phim quay chậm. Gương mặt cô ấy tái nhợt, đôi môi run rẩy, không thốt được lời nào. Chỉ cần nhìn vào mắt, tôi đã biết tin nhắn ấy không hề là trò đùa.

– “Là… là trước khi em gặp anh… bọn em đã… nhưng đứa bé… không giữ được…”

Mỗi từ cô nói ra như mũi dao đâm sâu vào tôi. Anh trai tôi – người tôi luôn kính trọng, từng bảo rằng “hãy yêu cô ấy đi, cô ấy là người tốt”. Thì ra, chính anh là người đầu tiên bước vào đời cô.

Tôi cười, một nụ cười méo mó. Ở ngoài kia, tiếng MC vang lên:

“Xin mời cô dâu, chú rể bước lên sân khấu để làm lễ trao nhẫn!”

Tôi nhìn cô, rồi nhìn tấm ảnh trên màn hình một lần cuối.
– “Em biết không? Hôm nay đúng là ngày cưới… nhưng không phải ngày bắt đầu, mà là ngày kết thúc.”

Tôi ném bó hoa xuống đất, rời khỏi hội trường, bỏ lại sau lưng tiếng khóc của cô, tiếng xì xào của khách khứa, và ánh mắt sững sờ của cả gia đình.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Giọt nước lạnh lẽo hòa cùng giọt nước mắt nóng bỏng.
Đêm hôm ấy, tôi đến bên mộ mẹ, ngồi lặng hàng giờ. Trong bóng tối, tôi nghe rõ tiếng lòng mình vỡ vụn.

Có những sự thật, nếu biết sớm hơn, ta có thể tha thứ.
Nhưng nếu biết đúng vào ngày cưới — chỉ còn lại nỗi hận và sự trống rỗng đến tận cùng.

Trời đêm trút mưa không ngớt. Tôi trở về nhà, vẫn mặc nguyên bộ vest ướt sũng, trong đầu chỉ văng vẳng câu nói của cô ta:

“Đứa bé không giữ được.”

Tôi không rõ mình về đây để làm gì — để hỏi, để đánh, hay chỉ để nhìn thấy tận mắt người anh mà tôi từng tin tưởng nhất.

Khi tôi mở cửa, anh đang ngồi một mình trong phòng khách, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt trầm tĩnh quen thuộc.
Anh ngẩng đầu, khẽ thở dài:
– “Anh biết… trước sau gì em cũng biết.”

Tôi lao đến, túm cổ áo anh.
– “Tại sao? Anh là anh ruột của tôi! Tại sao lại cướp đi tất cả của tôi?”

Anh không chống cự, chỉ nhìn thẳng vào tôi, giọng trầm, nghẹn:
– “Anh không cố ý, lúc đó anh và cô ấy chỉ là một sai lầm. Khi anh biết em yêu cô ấy, anh đã định nói, nhưng mẹ đang bệnh nặng… Anh không muốn làm tan nát gia đình.”

Tôi cười gằn, một nụ cười méo mó đầy cay đắng.
– “Nên anh để tôi cưới người từng mang thai với anh? Anh định giấu đến bao giờ?”

Tiếng mưa rơi bên ngoài hòa cùng tiếng tim tôi đập loạn. Tôi ném tấm ảnh siêu âm lên bàn — hình ảnh đứa trẻ chưa kịp chào đời.
Anh cúi đầu nhìn, mắt đỏ hoe.
– “Anh xin lỗi. Anh đã muốn quên, nhưng cô ấy… cô ấy không quên được. Anh nghĩ em có thể khiến cô ấy hạnh phúc hơn anh.”

Cánh cửa bật mở. Cô ấy đứng đó, váy cưới lấm lem bùn đất, mắt đỏ hoe vì khóc.
– “Hai người dừng lại đi! Em là người sai… không phải anh ấy!”

Tôi quay sang, ánh nhìn lạnh lẽo:
– “Sai à? Sai mà vẫn đứng đây trong bộ váy cưới của người khác à?”

Cô bước đến, quỳ xuống giữa hai anh em.
– “Em đã từng yêu anh ấy, nhưng khi đến với anh, em thật lòng. Đứa bé mất đi, em tưởng mình có thể bắt đầu lại. Nhưng quá khứ không biến mất.”

Anh trai tôi quay đi, giọng nghẹn như xé:
– “Cô ấy đã phải chịu đựng nhiều rồi. Nếu em muốn hận, hãy hận anh. Anh là người đáng bị khinh bỉ.”

Khoảnh khắc đó, tôi nhìn anh — người từng dạy tôi tập đi, tập lái xe, từng thay cha lo cho tôi khi mẹ còn sống. Giờ đây, người ấy lại là kẻ đã phản bội tôi sâu nhất.

Tôi buông tay, lùi lại một bước, khàn giọng nói:
– “Tôi chỉ muốn biết một điều. Anh có từng yêu cô ấy thật lòng không?”

Anh im lặng hồi lâu, rồi khẽ gật đầu.
– “Có. Nhưng anh đã mất cô ấy, từ ngày em xuất hiện.”

Một khoảng lặng kéo dài như vĩnh cửu. Rồi tôi quay lưng đi.
– “Tốt. Vậy anh giữ lại ký ức đó đi. Còn tôi… sẽ giữ nỗi đau này suốt đời.”

Cánh cửa khép lại sau lưng tôi. Phía trong, chỉ còn tiếng khóc nức nở của cô ấy và tiếng thở dài của anh — hai âm thanh lẫn vào nhau, như tiếng chuông tang cho một lễ cưới chưa kịp bắt đầu.

CÂU CHUYỆN ĐƯỢC VIẾT BỞI AI, MANG TÍNH HƯ CẤU KHÔNG CÓ THẬT

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News