×
×

Em gái chồng mới b/ầ/u 3 tháng đã b/ắt mẹ chồng tôi lên chăm bỏ mặc tôi và cháu nội mới sin/h, nói ra thì em bảo “mẹ của tôi chứ mẹ chị đâu, chị không có mẹ à”

Tôi vừa sinh con được 2 ngày. Người còn yếu, vết mổ vẫn đau nhói, con thì khóc ngằn ngặt mỗi đêm. Tôi chỉ mong mẹ chồng ở bên phụ giúp đôi chút, ít nhất là bế cháu cho tôi chợp mắt.

Nhưng sáng hôm ấy, bà thu dọn đồ, nói gọn lỏn:
– Mẹ phải lên nhà con gái, nó mới bầu 3 tháng, cần người chăm.
Tôi sững sờ. Bầu 3 tháng thì vẫn khỏe mạnh, trong khi tôi vừa trải qua sinh nở, sức lực cạn kiệt… vậy mà bà lại bỏ đi.

Chồng tôi ngập ngừng:
– Thôi, để mẹ lên đó vài hôm…
Vài hôm của anh, là những đêm tôi nằm ôm con, vừa cho bú vừa run rẩy vì sốt sữa, không ai pha hộ một cốc nước nóng, không ai bưng giúp bát cháo.

Tôi gọi điện hỏi em gái chồng:
– Em ơi, chị mới sinh, mẹ lên đó thì ai chăm chị với cháu?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẩy:
– Mẹ tôi phải chăm tôi là đúng rồi, chị thắc mắc gì? Chị cũng có mẹ đẻ chứ đâu thiếu.

Câu nói ấy như một nhát dao cắt ngang lòng. Tôi hiểu, trong mắt họ, tôi chỉ là “người ngoài” trong chính gia đình này.

Đêm đó, ôm đứa con đỏ hỏn đang quấy khóc, tôi vừa ru vừa nuốt nước mắt. Cơn đau thể xác không bằng nỗi tủi thân, khi người đáng lẽ ra phải ở bên… lại quay lưng bỏ đi chỉ vì một “cái bầu” còn chưa thành hình.

Chưa đầy một tuần sau khi mẹ chồng bỏ đi, con tôi bắt đầu sốt cao. Thân hình bé xíu của con nóng ran, mắt lờ đờ. Tôi cuống quýt ôm con vào viện giữa đêm. Một tay bế con, một tay xách túi đồ, vừa đi vừa run vì chưa hồi phục sau sinh.

Tôi gọi cho chồng:
– Anh xin mẹ về phụ em với, con đang sốt phải nhập viện.
Ở đầu dây bên kia, anh im lặng một lúc rồi đáp:
– Mẹ bảo em gái anh bầu yếu, không đi lại được… Em cố gắng nhé.

Câu nói ấy khiến tôi chết lặng. Trong lúc con tôi nằm trên giường bệnh, kim tiêm cắm vào bàn tay nhỏ xíu, mẹ chồng tôi vẫn ung dung ở bên chăm “cái bầu” mới 3 tháng, còn tôi thì tự xoay xở tất cả.

Tôi cắn răng không gọi thêm lần nào nữa. Tự mình lo cho con, thức trắng đêm bên giường bệnh, bón từng thìa cháo loãng, lau từng giọt mồ hôi.

Vài ngày sau, khi con đỡ sốt, tôi bế con về nhà ngoại. Tôi nhắn cho chồng một câu ngắn gọn:
– Em sẽ ở đây cho tới khi con khỏe hẳn. Nếu mẹ anh cần chăm ai, thì anh cứ ở đó lo cho người ấy.

Tin nhắn gửi đi, lòng tôi vừa đau vừa nhẹ. Tôi biết, từ giờ, tôi sẽ không còn mong đợi vào “tình cảm gia đình” bên chồng nữa… và có lẽ cũng không còn nhẫn nhịn như trước.

Sau hơn một tháng, con tôi khỏe mạnh trở lại, tôi vẫn ở nhà ngoại, không liên lạc với mẹ chồng. Chồng thì thỉnh thoảng gọi, nhưng tôi chỉ nói đúng mấy chữ: “Bận chăm con.”

Rồi một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi gấp gáp từ chồng:
– Em ơi… mẹ nhắn muốn gặp em. Em gái anh mới bầu 5 tháng nhưng bị động thai, bác sĩ bảo phải nằm bất động. Mẹ anh đang rối quá…

Tôi khẽ cười, giọng bình thản:
– Ồ, thế anh và mẹ lo mà chăm. Chắc vẫn còn nhớ câu “mẹ phải chăm con gái là đúng rồi” chứ? Tôi còn bận nuôi con tôi, không rảnh.

Bên kia, chồng im lặng. Tôi biết anh nhớ lại cảnh tôi ôm con sốt cao một mình vào viện, còn mẹ và em gái thì thản nhiên.

Vài ngày sau, tin trong họ hàng lan ra: mẹ chồng tôi vừa ngã, gãy tay, không thể ở bên chăm em gái chồng nữa. Chồng hớt hải nhắn tôi về giúp. Tôi chỉ trả lời một câu lạnh lùng:
– Lúc tôi cần, ai ở bên? Giờ thì tôi cũng làm đúng như cách mà gia đình anh đã làm với mẹ con tôi.

Khi tôi tắt máy, lòng không hả hê, nhưng lại thấy một sự thanh thản kỳ lạ. Bởi cuối cùng, họ cũng hiểu cảm giác bị bỏ rơi đúng lúc cần nhất… và rằng không phải ai cũng có thể chịu đựng và tha thứ mãi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News