×
×

Trời đã về khuya. Con phố nơi anh Hòa thường đón khách giờ chỉ còn lại ánh đèn vàng leo lắt và tiếng xe thưa thớt

Tình Cờ Gặp Hai Mẹ Con T//ội Nghiệ//p, Anh Xe Ôm Đưa Về Phòng Trọ, Bà//ng Ho//àng Khi Phát Hiện Thân Phận Thật Của Họ

Trời đã về khuya. Con phố nơi anh Hòa thường đón khách giờ chỉ còn lại ánh đèn vàng leo lắt và tiếng xe thưa thớt. Anh định nổ máy trở về phòng trọ thì bất giác thấy ở cuối con hẻm có hai bóng người đang co ro ngồi sát tường.

Một người phụ nữ gầy gò, trên tay ôm chặt một bé trai chừng bốn tuổi. Hai mẹ con mặc áo mưa mỏng, ướt sũng vì cơn mưa vừa dứt.

Anh Hòa vốn không phải người nhiều chuyện, nhưng hình ảnh ấy khiến anh động lòng. Anh bước lại, nhẹ giọng hỏi:

— Chị ơi… Hai mẹ con sao lại ngồi đây? Mưa lạnh thế này, không về nhà ạ?

Người phụ nữ giật mình. Ánh mắt chị đỏ hoe, sưng húp.
— Dạ… em không có nhà về…

Đứa bé trong tay chị run lên bần bật. Nó không khóc, chỉ cúi mặt vào vai mẹ, như đã quen với sự khổ sở.

Anh Hòa lặng người vài giây. Anh nhìn khuôn mặt tiều tụy của người mẹ — trẻ lắm, chắc chỉ hơn hai mươi. Rồi anh nhìn bàn tay chị: chai sạn, đầy vết xước.

— Hay là… hai mẹ con theo tôi về phòng trọ tạm đi. Ở ngoài này nguy hiểm lắm.

Chị hoảng hốt lắc đầu:
— Không, không được đâu anh… Em sợ phiền…

— Phiền gì đâu. Coi như giúp người qua đường. Tôi ở một mình, phòng cũng rộng. Cho hai mẹ con ngủ nhờ một đêm, mai tính tiếp.

Chị nhìn anh, đôi mắt ngập ngừng, lo lắng, rồi cúi xuống nhìn con. Thấy bé đã tím tái, hơi thở yếu, chị cắn môi:
— Vậy… em xin anh… một đêm thôi ạ…

Anh gật đầu.
— Đi, lên xe. Đừng lo.

Phòng trọ của anh Hòa chẳng có gì ngoài chiếc giường nhỏ, cái bàn gỗ cũ, quạt treo tường, và góc bếp bé xíu. Nhưng ít ra nó khô ráo, ấm áp hơn hẻm tối ngoài kia.

Vừa bước vào, đứa bé bỗng ho sặc sụa. Anh Hòa vội lấy áo choàng của mình quấn nó lại.

— Em tên gì? — anh hỏi.

— Dạ… em tên Mai. Con em tên Tí.

— Sao lại thành ra thế này?

Mai khẽ cúi đầu, giọng nghẹn lại:
— Em… bỏ trốn.

Anh Hòa sững sờ.
— Trốn chồng?

Mai lắc đầu, đôi mắt thoáng một nỗi sợ khó đoán:
— Không phải chồng… mà là người muốn gây hại cho hai mẹ con.

Anh Hòa không hỏi nữa. Anh hiểu cô không muốn nói, ít nhất là lúc này.

Anh chỉ lặng lẽ nấu một nồi cháo nhỏ, đưa cho bé Tí:
— Con ăn đi. Ở đây an toàn rồi.

Đứa bé ngước lên nhìn anh, đôi mắt đen lay láy, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng lúc đó… anh Hòa bỗng thấy Tí có một nét gì đó rất lạ — gương mặt đứa nhỏ không giống trẻ con ở quê hay quanh khu trọ; đường nét tinh tế, sống mũi cao, làn da trắng, đặc biệt là chiếc vòng nhỏ đeo ở cổ tay, nhìn rất đắt tiền.

Một tia nghi ngờ lóe lên, nhưng anh không nói gì.

Cả đêm ấy, Mai ngủ không yên. Cô giật mình nhiều lần, nước mắt rơi ướt gối. Anh Hòa nghe tiếng nức nở, nhưng không dám hỏi sâu.

Sáng hôm sau, anh quyết định nghỉ chạy xe để giúp hai mẹ con.

— Mai này, em định đi đâu? Có người thân nào không?

Mai im lặng thật lâu. Cuối cùng, chị mở túi, rút ra một tấm ảnh — là một người đàn ông trung niên, sắc mặt nghiêm nghị, dáng vẻ giàu có.

— Đây… là cha của Tí.

— Vậy sao không về tìm ông ấy?

Mai run rẩy:
— Em… không dám.

— Vì sao?

Chị cắn môi đến bật máu:
— Vì ông ấy… không biết Tí tồn tại.

Anh Hòa đờ người.
— Ý em là… đây là cha đứa bé, nhưng chưa bao giờ biết đến sự hiện diện của con?

Mai gật đầu, mắt đỏ hoe.

— Em là người giúp việc trong gia đình đó. Một lần… em bị kéo vào một chuyện mà em không hề muốn. Sau đó… em có thai. Em định từ chức để trốn đi sinh con, nhưng… người ta không cho. Họ bảo em phải bỏ cái thai, vì nó sẽ “làm bẩn danh dự gia đình”.

Anh Hòa nắm tay siết lại.
— Vậy họ đuổi theo em?

Mai gật đầu, nước mắt trào ra:
— Em và con chạy suốt ba năm. Nhưng mấy ngày gần đây, em bị phát hiện. Người ta đến chỗ trọ cũ… Em sợ quá, bế con bỏ chạy, đến khi bị mưa dầm thì gặp anh…

Anh Hòa trầm ngâm. Những mảnh ghép bắt đầu khớp lại trong đầu anh. Anh nhìn vòng tay của bé Tí lần nữa.
— Vòng đó… ông ấy cho?

Mai lắc đầu:
— Không. Em lấy từ túi đồ cũ của mình. Đó là vòng tay của cậu chủ… hồi nhỏ.

Anh Hòa bàng hoàng.
— Vậy tức là… đứa bé chính là máu mủ của gia đình ấy?

Mai nghẹn ngào:
— Phải… chỉ là… họ không chấp nhận.

Anh Hòa nhìn bé Tí, lòng trào lên cảm giác xót xa lẫn phẫn nộ.

Đứa trẻ này sinh ra đã bị chối bỏ, chạy trốn, rồi giờ ốm yếu thế này… Làm sao chịu nổi?

— Định mệnh cho tôi gặp hai mẹ con… chắc không phải vô cớ. — anh khẽ nói.

Mai ngẩng lên, đôi mắt hoang mang:
— Anh nói gì ạ?

Anh Hòa đứng dậy, lấy từ ngăn tủ ra một tập hồ sơ cũ kỹ. Anh đặt trước mặt Mai.

— Em mở ra đi.

Mai run run mở từng tờ. Rồi chị sững lại.

Bằng đại học loại giỏi.
Chứng nhận kỹ sư công nghệ.
Thư mời làm việc từ vài công ty lớn.

— Sao… sao anh lại có những thứ này…?

Anh Hòa thở dài:
— Trước đây, tôi không phải xe ôm. Tôi tốt nghiệp đại học, đi làm văn phòng. Nhưng tai nạn khiến tôi mất hết… cha mẹ mất, tôi cũng bị thương, không thể làm việc như trước. Tôi phải bán nhà, chuyển xuống sống ở khu trọ này, chạy xe kiếm sống.

Mai nhìn anh bằng ánh mắt hoàn toàn khác. Tôn trọng. Biết ơn.

— Em đừng lo. — anh nói, giọng chắc nịch. — Tôi sẽ giúp hai mẹ con. Không để ai làm hại em nữa.

Mai bật khóc:
— Nhưng họ giàu, họ quyền lực lắm… Anh sẽ gặp nguy hiểm…

Anh Hòa lắc đầu.
— Tôi không sợ. Đứa bé vô tội. Em cũng vô tội. Có những thứ… không thể để mặc được.

Lần đầu tiên trong ba năm chạy trốn, Mai thấy lòng mình nhẹ đi.
Lần đầu tiên, cô thấy hai mẹ con có hy vọng.

Nhưng định mệnh luôn có cách đẩy mọi chuyện đến bước ngoặt.

Ba ngày sau, khi anh Hòa đang mua cháo cho Tí, đột nhiên một chiếc xe đen bóng dừng ngay trước dãy trọ. Một người đàn ông bước xuống — chính là người trong bức ảnh Mai đưa anh xem.

Theo sau là hai vệ sĩ cao lớn.

Mai tái mặt, bế con lùi dần về góc phòng.
— Họ… họ tìm đến rồi…

Anh Hòa lập tức đứng chắn trước cửa:
— Để tôi nói chuyện.

Người đàn ông nhìn anh bằng ánh mắt lạnh tanh:
— Anh là người chứa chấp cô ấy và đứa trẻ?

— Tôi là người giúp đỡ họ. — anh đáp, không chút sợ hãi.

Ông ta nhìn lướt qua căn phòng nghèo nàn, nhíu mày như ghê tởm:
— Hai mẹ con đó thuộc về tôi. Họ đi với anh là sai. Tôi đến đưa họ về.

Mai hét lên:
— Không! Tôi không về đó! Tôi không để con tôi bị xem như thứ ô nhục! Ông bỏ tôi, ông không thừa nhận nó thì ông không có quyền bắt nó đi!

Gương mặt người đàn ông thoáng giật.
— Tôi… không biết cô mang thai.

Mai bật khóc:
— Ông biết hay không đâu còn quan trọng. Điều quan trọng là… bây giờ ông muốn làm gì?

Bé Tí đứng trong lòng mẹ, run run bám chặt áo chị.

Ông ta nhìn đứa bé thật lâu. Rất lâu.
Khuôn mặt ông thoáng mềm lại — chỉ một giây rồi biến mất.

— Tôi sẽ đưa hai người về. Mọi việc sẽ được giải quyết.

Mai hét lên trong tuyệt vọng:
— Giải quyết? Nhốt tôi vào phòng kín? Bắt tôi bỏ con? Hay đưa con cho người khác nuôi để giữ danh dự của ông?

Ông ta im lặng. Sự im lặng ấy chính là câu trả lời.

Anh Hòa bước lên trước, chắn giữa Mai và người đàn ông.

— Ông không có quyền ép họ.

Ông ta nheo mắt:
— Cậu là cái gì mà chen vào chuyện nhà tôi?

— Là người duy nhất đứng về phía họ. — anh đáp.

Không khí căng như dây đàn.

Rồi đúng lúc ấy, bé Tí chạy ra sau lưng anh Hòa, níu lấy áo anh và sợ hãi gọi:

— Chú Hòa… cứu con…

Chỉ một câu.
Nhưng nó khiến người đàn ông đứng khựng lại.

Anh nhìn đứa bé — đôi mắt, sống mũi, gương mặt giống hệt mình lúc nhỏ.
Không thể chối bỏ được nữa.

Ông ta quay đi, hít sâu.
— Tôi… cần thời gian.

Anh Hòa ôm nhẹ vai Mai, trấn an.

Hai ngày sau, người đàn ông quay lại — chỉ một mình.

Lần này, ông cúi đầu trước Mai.

— Tôi xin lỗi. Tôi đã sai…
— Tôi muốn chuộc lỗi.
— Tôi muốn nhận con. Nhận cả hai mẹ con.

Mai òa khóc. Anh Hòa lặng người.

— Tôi không bắt cô về sống với tôi. — ông ta nói tiếp. — Chỉ cần cô cho phép tôi chu cấp, chăm lo để con có tương lai tốt hơn. Tất cả lựa chọn còn lại… thuộc về cô.

Mai nhìn con, rồi nhìn anh Hòa.
Cô biết — hành trình chạy trốn đã kết thúc.

Sau cùng, Mai quyết định để người đàn ông chu cấp cho Tí, nhưng không quay về sống trong biệt thự đó. Cô chọn cuộc sống bình thường, tự do, an yên.

Còn anh Hòa — ông ấy đề nghị cho anh một công việc ổn định, xứng với trình độ thật sự của anh.
Anh từ chối.
— Tôi thích cuộc sống hiện tại. Nhưng cảm ơn ông.

Ông ta gật đầu:
— Tôi nợ cậu. Nặng lắm.

Ngày chia tay, bé Tí chạy đến ôm chặt chân anh Hòa:

— Chú Hòa… khi nào con lại được gặp chú?

Anh cúi xuống, xoa đầu nó:
— Lúc nào con muốn, chú cũng sẽ đón.

Mai đứng cạnh, mắt rưng rưng:
— Cảm ơn anh… Nếu không có anh, có lẽ hai mẹ con em đã…

Anh Hòa mỉm cười:
— Tôi chỉ làm điều nên làm thôi.

Chiếc xe đưa hai mẹ con đi xa dần.
Anh Hòa đứng đó, lòng nhẹ tênh.

Cơ duyên trên đời đôi khi kỳ lạ thật —
Một anh xe ôm nghèo gặp hai mẹ con đang chạy trốn, rồi vô tình trở thành người thay đổi cả số phận của họ.

Nhưng trong lòng anh, điều quan trọng nhất…
là bây giờ, đứa trẻ vô tội ấy đã được công nhận — được bảo vệ — được sống như những gì nó xứng đáng.

Và Mai… cuối cùng cũng được tự do.

Còn anh Hòa?
Anh trở lại công việc chạy xe, nhưng không còn “một mình” nữa.

Bởi từ hôm đó, trong trái tim anh…
luôn có hai mẹ con đang mỉm cười với anh ở một nơi nào đó trên thế giới.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News