×
×

Chồng lừ//a vợ b/án nhà rồi mang hết 3 tỷ sang sống với nh//ân tì//nh, đ//ẩy vợ con la//ng tha//ng vất vư//ởng, kh//ổ cực ở gầm cầu… Nhưng 3 tháng sau anh ta đã nhận tin s//ét đá//nh….

Chồng lừ//a vợ b/án nhà rồi mang hết 3 tỷ sang sống với nh//ân tì//nh, đ//ẩy vợ con la//ng tha//ng vất vư//ởng, kh//ổ cực ở gầm cầu… Nhưng 3 tháng sau anh ta đã nhận tin s//ét đá//nh….

Ngày anh Long dọn đồ khỏi nhà, chị Hòa vẫn nghĩ anh chỉ giận dỗi chuyện tiền bạc. Nhưng khi cuốn sổ đỏ biến mất, chị mới hiểu mọi chuyện đã đi quá xa. Anh bảo chị ký vào “giấy vay vốn làm ăn”, hóa ra là hợp đồng bán nhà.

Căn nhà hơn mười năm vun vén, bỗng chốc không còn. Toàn bộ 3 tỷ sau khi bán, anh rút sạch và bỏ đi cùng người phụ nữ tên Trang — người từng đến nhà “hỏi thuê mặt bằng mở spa”.

Chị Hòa sụp đổ. Hai con thơ, một đứa mới học lớp 3, một đứa còn chưa tròn 5 tuổi. Không nơi nương tựa, chị phải dắt con ra bến xe, định về quê. Nhưng cha mẹ mất sớm, quê nghèo không đất canh tác, chị đành ở lại thành phố, xin phụ rửa bát trong quán ăn.

Buổi tối, ba mẹ con ngủ tạm dưới gầm cầu vượt. Mưa dột, ướt hết chăn, chị chỉ biết ôm con thật chặt cho đỡ lạnh. Mỗi lần thằng út hỏi: “Mẹ ơi, bao giờ mình lại có nhà?”, chị chỉ biết quay đi lau nước mắt.

Trong khi đó, anh Long sống cùng nhân tình trong căn hộ cao cấp thuê theo tháng. Trang khéo léo, ăn nói ngọt ngào, khiến anh quên hết mọi lo toan.

Một hôm, cô ta nói:
– Anh đầu tư với em nhé, lãi gấp đôi trong hai tháng. Tin em đi, chúng ta sẽ có tương lai rực rỡ.

Anh không chút nghi ngờ, giao toàn bộ số tiền còn lại. Anh tin mình đang “đổi đời”. Nhưng chỉ sau một đêm, Trang biến mất cùng tất cả tiền. Căn hộ bị trả lại, điện thoại không liên lạc được.

Anh Long đi tìm khắp nơi, thuê cả người dò hỏi, nhưng vô ích. Tất cả chỉ còn là sự im lặng lạnh lẽo. Anh hiểu mình bị lừa, nhưng cay đắng hơn cả là anh nhận ra mình đã tự tay phá nát gia đình vì lòng tham và phản bội.

Ba tháng sau, một buổi chiều mưa, anh nhận cuộc gọi từ số lạ:
– Anh Long phải không? Vợ anh đang trong viện cấp cứu, anh đến ngay đi!

Nghe xong, anh rụng rời.

Anh phóng xe đến bệnh viện, tim đập loạn. Khi thấy chị Hòa nằm trên giường bệnh, gầy rộc, hơi thở yếu, anh không cầm nổi nước mắt. Bác sĩ bảo chị bị kiệt sức, suy dinh dưỡng và ngất xỉu khi đang làm thêm ca đêm.

Hai đứa con ngồi bên cạnh, mặt lem nhem nước mắt. Thằng lớn nhìn anh, giọng run run:
– Bố… mẹ con có chết không?

Câu hỏi đó khiến anh chết lặng. Anh quỳ xuống, nắm tay vợ:
– Anh xin lỗi, Hòa à… Anh sai rồi…

Chị không đáp. Đôi mắt chỉ còn sự mệt mỏi, không còn oán hận.

Những ngày sau, anh ở lại bệnh viện chăm sóc chị. Anh đi làm thuê, bốc vác, rửa xe, dành từng đồng mua cháo và thuốc cho vợ. Mỗi đêm, nhìn hai con ngủ co ro trên ghế, anh chỉ muốn tự tát mình vì ngu dại.

Khi chị Hòa dần hồi phục, anh đưa mẹ con chị về căn phòng trọ nhỏ anh vừa thuê được. Nhà chẳng có gì ngoài chiếc giường cũ và vài nồi cơm điện cũ người ta cho lại. Nhưng lần đầu tiên sau bao tháng ngày, căn phòng có tiếng cười trẻ thơ.

– Giờ nghèo cũng được, miễn là anh đừng đi nữa – chị nói, giọng khàn nhưng ấm.

Câu nói khiến anh nghẹn ngào.

Một ngày nọ, anh được công an gọi lên làm việc. Họ báo tin đã bắt được người phụ nữ tên Trang trong đường dây lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Anh chỉ im lặng ký biên bản, lòng không còn giận, chỉ thấy trống rỗng.

Khi ra khỏi đồn, anh mua một bó hoa cúc trắng, loài hoa chị Hòa thích nhất. Anh đặt lên bàn, nhìn vợ con đang ríu rít chuẩn bị bữa cơm tối, lòng nghẹn lại.

Anh không biết tương lai sẽ ra sao, cũng không dám nói đến hai chữ “tha thứ”. Chỉ biết rằng, từ nay anh sẽ làm lại, dù phải bắt đầu từ con số không.

Bởi giờ anh hiểu, nhà không phải là nơi có mái che hay số tiền trong tài khoản. Nhà là nơi có người vẫn chờ mình quay về, dù từng bị tổn thương đến mức nào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News