×
×

Vừa về nhà sau chuyến công tác, tôi nghe l:-én cuộc nói chuyện của chồng và mẹ chồng rồi ch-t lặng trước sự thật 10 năm kh;ông co:n

Chương 1: Sự Trở Về Trong Mưa Lạnh

Chuyến bay từ Đà Nẵng đáp xuống sân bay Nội Bài trễ hơn dự kiến hai tiếng đồng hồ vì thời tiết xấu. Hà Nội đón tôi bằng một cơn mưa rào cuối hạ xối xả, trắng trời trắng đất. Tôi kéo chiếc vali nặng trịch ra sảnh chờ, từ chối lời mời của mấy anh taxi dù, lặng lẽ đặt một chuyến xe công nghệ.

Tôi không báo cho Huy biết tôi về. Chuyến công tác dự kiến kéo dài một tuần đã kết thúc sớm vào ngày thứ năm. Tôi muốn dành cho chồng một sự bất ngờ. Hôm nay là kỷ niệm 10 năm ngày cưới của chúng tôi.

Mười năm. Một thập kỷ trôi qua với biết bao thăng trầm. Huy là người đàn ông tuyệt vời, chu đáo, thành đạt và yêu chiều tôi hết mực. Chúng tôi có nhà lầu, xe hơi, có vị trí xã hội. Chỉ thiếu duy nhất một điều: Tiếng cười trẻ thơ.

Mười năm ròng rã, tôi đã đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ, từ Tây y sang Đông y, uống hàng trăm thang thuốc, làm thụ tinh nhân tạo (IVF) ba lần đều thất bại. Bác sĩ bảo cơ địa tôi khó giữ thai, niêm mạc mỏng, trứng kém… đủ mọi lý do mơ hồ. Tôi đau đớn, dằn vặt, cảm thấy có lỗi với Huy và gia đình chồng. Nhưng lạ thay, chưa một lần Huy trách móc tôi. Mẹ chồng tôi – bà Lan – cũng là người phụ nữ hiếm có. Bà không những không gây áp lực, mà ngày nào cũng cặm cụi sắc thuốc bắc cho tôi uống, động viên tôi: “Con cái là lộc trời, chưa có thì mình cứ sống vui vẻ, con đừng suy nghĩ nhiều mà hại sức khỏe.”

Xe dừng trước cổng căn biệt thự quen thuộc. Đèn phòng khách vẫn sáng. Bây giờ là 11 giờ đêm. Chắc Huy và mẹ vẫn chưa ngủ.

Tôi rón rén mở cổng, không bấm chuông. Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Huy khi tôi xuất hiện với bó hoa hồng ướt đẫm nước mưa trên tay. Tôi nhẹ nhàng tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa bước vào.

Căn nhà im ắng, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp ngoài mái hiên. Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm phát ra từ phía phòng bếp.

Là giọng của mẹ chồng và Huy.

Tôi định cất tiếng gọi, nhưng một câu nói của mẹ chồng khiến bước chân tôi khựng lại, chôn chặt xuống nền gạch lạnh toát.

“Thằng Huy này, mẹ hỏi thật, con định cho cái Thư uống thứ thuốc này đến bao giờ nữa? Mười năm rồi đấy con ạ. Tội nghiệp nó.”

Tim tôi thắt lại. Thuốc gì? Tội nghiệp cái gì?

Tôi nép mình vào bức tường ngăn cách giữa phòng khách và bếp, nín thở lắng nghe.

Chương 2: Sự Thật Trần Trụi

Huy thở dài, tiếng thở dài nặng nề, mệt nhọc mà tôi chưa từng thấy ở anh:

“Con biết chứ mẹ. Mỗi lần nhìn cô ấy nhắm mắt uống cạn bát thuốc đắng ngắt ấy, lòng con như bị dao cứa. Nhưng con không còn cách nào khác. Mẹ cũng thấy đấy, cô ấy khao khát có con đến mức nào. Nếu con không làm thế…”
“Nhưng thuốc tránh thai trộn vào thuốc bắc, uống lâu dài hại người lắm.” – Giọng bà Lan run run, đầy lo lắng. – “Mẹ sợ sau này nó phát hiện ra, nó sẽ hận mẹ con mình đến chết. Mẹ mang tiếng là bà mẹ chồng độc ác, mẹ chịu được. Nhưng còn con, vợ chồng đang hạnh phúc, nhỡ đâu…”

Đất dưới chân tôi như sụp đổ. Tai tôi ù đi. Những từ ngữ “thuốc tránh thai”, “trộn vào thuốc bắc” nhảy múa trong đầu tôi, quay cuồng, điên loạn.

Mười năm qua. Mười năm qua, ngày nào tôi cũng uống bát thuốc bắc mẹ chồng sắc, với niềm tin mãnh liệt rằng nó sẽ bồi bổ tử cung, giúp tôi sớm có tin vui. Mười năm qua, tôi đã khóc cạn nước mắt mỗi lần nhìn que thử thai một vạch, tự trách bản thân mình là “cây độc không trái”.

Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch. Một màn kịch tàn nhẫn và kinh tởm nhất mà những người tôi yêu thương nhất dựng lên để lừa dối tôi. Chồng tôi, người luôn ôm tôi an ủi mỗi khi tôi thất vọng vì kỳ kinh nguyệt đến, lại chính là kẻ chủ mưu tước đoạt quyền làm mẹ của tôi. Mẹ chồng tôi, người ân cần bưng bát thuốc tận miệng con dâu, lại là người bỏ thuốc độc vào đó.

Tại sao? Tại sao họ lại làm thế với tôi? Tôi đã làm gì sai? Hay họ khinh tôi xuất thân nghèo khó, không muốn dòng máu của tôi hòa vào gia phả nhà họ? Hay Huy có người khác bên ngoài, có con riêng, nên không cần con của tôi nữa?

Cơn giận dữ bùng lên như ngọn lửa thiêu đốt tâm can. Tôi muốn lao vào, đập tan cái bát thuốc trên bàn, gào vào mặt họ. Nhưng đôi chân tôi bủn rủn, không thể nhấc lên nổi. Chiếc vali tuột khỏi tay tôi, đổ ầm xuống sàn nhà.

“Rầm!”

Tiếng động lớn khiến cuộc trò chuyện trong bếp im bặt. Huy và mẹ chồng lao ra. Khi nhìn thấy tôi đứng đó, ướt sũng, mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt trừng trừng đầy căm hận, cả hai người họ đều chết lặng.

“Thư… em về bao giờ thế?” – Huy lắp bắp, mặt tái mét.

Tôi nhìn Huy, rồi nhìn mẹ chồng. Tôi cười. Một điệu cười chua chát, méo mó đến thảm hại.

“Về đủ sớm để nghe thấy hết. Về đủ sớm để biết rằng mười năm qua tôi sống với một lũ quỷ đội lốt người!”
“Con ơi, nghe mẹ giải thích…” – Bà Lan tiến lại gần, định cầm tay tôi.
“Bà đừng đụng vào tôi!” – Tôi hét lên, lùi lại. – “Các người lừa tôi! Các người cho tôi uống thuốc tránh thai suốt 10 năm! Tại sao? Tại sao hả??? Tôi muốn có con cơ mà! Tôi thèm khát được làm mẹ cơ mà!”

Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Tôi ngồi thụp xuống sàn, ôm ngực khóc nức nở. Nỗi đau bị phản bội, nỗi đau của niềm tin vỡ vụn còn đau hơn cả cái chết.

Huy lao tới, quỳ xuống ôm chặt lấy tôi mặc cho tôi cào cấu, đấm đá vào ngực anh.

“Thư! Em bình tĩnh đi! Anh xin em! Anh có lý do!”
“Lý do gì? Lý do gì mà anh cướp đi quyền làm mẹ của tôi? Anh chê tôi à? Hay anh có con riêng bên ngoài?” – Tôi gào lên.

Huy không trả lời. Anh chỉ ôm chặt lấy tôi, nước mắt anh cũng rơi xuống, nóng hổi trên vai tôi.

“Anh không có ai cả. Cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi. Anh làm thế… là để cứu em.”

Chương 3: Hồ Sơ Bệnh Án Màu Xanh

Tôi sững lại. Cứu tôi? Ngăn tôi có con là cứu tôi sao?

“Anh nói dối! Anh lại định bịa chuyện để lấp liếm sự tàn độc của anh đúng không?”

Huy buông tôi ra. Anh đứng dậy, đi vào phòng làm việc. Một lát sau, anh quay trở lại với một tập hồ sơ y tế cũ kỹ, bìa màu xanh đã sờn mép. Anh đặt nó vào tay tôi.

“Em đọc đi. Đây là hồ sơ bệnh án của em 10 năm trước, trước khi chúng ta cưới.”

Tôi run rẩy mở tập hồ sơ. Tên bệnh nhân: Nguyễn Hoài Thư. Kết quả chẩn đoán: Hẹp van hai lá khít, tăng áp lực động mạch phổi nặng. Suy tim độ 3. Kết luận của bác sĩ: Tuyệt đối không được mang thai. Mang thai sẽ gây gánh nặng lên tim, nguy cơ tử vong cho cả mẹ và con lên đến 90%.

Tôi đọc đi đọc lại những dòng chữ đó. Những con chữ nhảy múa trước mắt tôi. Tôi nhớ lại ngày đó. Tôi hay bị ngất xỉu, khó thở. Tôi đi khám tổng quát để chuẩn bị kết hôn. Huy là người đi lấy kết quả. Hôm đó về, anh cười tươi rói, bảo tôi: “Em khỏe như voi, chỉ bị thiếu máu nhẹ thôi. Chịu khó ăn uống là được.”

Hóa ra, anh đã giấu tôi.

“Ngày đó, bác sĩ gọi anh vào phòng riêng.” – Huy ngồi bệt xuống sàn, giọng khàn đặc. – “Ông ấy bảo trái tim của em rất yếu. Nếu em mang thai, tim em sẽ không chịu đựng nổi. Em sẽ chết trên bàn đẻ, hoặc thậm chí chết khi thai mới được vài tháng. Ông ấy khuyên anh… nếu yêu em thì đừng bao giờ để em có bầu.”

Huy nhìn tôi, ánh mắt đau đớn tột cùng:

“Anh biết em yêu trẻ con thế nào. Anh biết ước mơ lớn nhất đời em là được làm mẹ. Nếu anh nói cho em biết sự thật, em sẽ làm gì? Với tính cách của em, em sẽ bất chấp tính mạng để sinh con. Em sẽ đánh cược mạng sống của mình. Anh không thể để em làm thế. Anh thà không có con, chứ anh không thể không có em.”

Tôi lặng người. Nước mắt vẫn rơi nhưng không còn vị mặn chát của căm hận nữa, mà là vị đắng của sự thật nghiệt ngã.

“Nên anh đã bàn với mẹ…” – Bà Lan tiếp lời, giọng bà nghẹn ngào. – “Mẹ cũng muốn có cháu bế bồng lắm chứ. Nhưng mẹ coi con như con gái ruột. Mẹ làm sao đành lòng nhìn con đi vào cửa tử? Thằng Huy nó bảo, nếu con biết mình bị bệnh, con sẽ đòi chia tay để nó đi lấy vợ khác. Nó không chịu. Nó bắt mẹ phải giấu con. Nó bảo thà lừa con uống thuốc tránh thai, để con nghĩ là do duyên số chưa tới, còn hơn để con biết con không bao giờ được phép làm mẹ.”

Bà Lan chỉ tay vào bát thuốc trên bàn:

“Thuốc này… là thuốc bổ tim, bổ máu, mẹ trộn thêm một lượng nhỏ thuốc tránh thai hàng ngày. Mẹ vừa sắc thuốc vừa khóc, con có biết không? Mẹ mang tiếng ác, mẹ chịu đựng sự dằn vặt suốt 10 năm nay, chỉ mong con được sống bình an, khỏe mạnh bên cạnh thằng Huy.”

Chương 4: Mười Năm Của Sự Hy Sinh

Tôi nhìn người chồng đang gục đầu đau khổ, nhìn người mẹ chồng già nua với đôi mắt trũng sâu. Mười năm qua. Tôi đau một, họ đau mười. Tôi đau vì không có con. Còn họ đau vì phải tự tay giết chết niềm hy vọng có cháu, có con của chính mình để giữ lại mạng sống cho tôi. Họ đau vì phải nói dối, phải đóng kịch, phải nhìn tôi hy vọng rồi thất vọng, mà không dám hé răng nửa lời.

Huy đã chịu đựng tất cả áp lực từ họ hàng, làng xóm. Ai cũng bảo anh “vô phúc”, bảo anh bỏ tôi đi. Anh đã đứng ra hứng chịu mọi lời đàm tiếu, bảo vệ tôi, nhận lỗi về mình là “do công việc căng thẳng”. Anh đã yêu tôi bằng một tình yêu vĩ đại và ích kỷ. Ích kỷ giữ tôi lại cho riêng anh, nhưng vĩ đại vì dám hy sinh quyền làm cha để tôi được sống.

Tôi bò tới, ôm chầm lấy Huy.

“Anh ơi… Sao anh ngốc thế? Sao anh không nói cho em biết? Sao anh lại chịu đựng một mình?”

Huy ôm chặt tôi, vùi mặt vào tóc tôi:

“Anh sợ mất em. Anh sợ lắm Thư ơi. Mỗi lần thấy em đi thụ tinh nhân tạo thất bại, em khóc, anh cũng đau lắm. Nhưng anh lại thở phào nhẹ nhõm vì… em vẫn an toàn. Anh xin lỗi em. Anh là thằng chồng tồi tệ.”

Tôi lắc đầu, nước mắt ướt đẫm áo anh. Không, anh không tồi tệ. Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất thế gian này.

Tôi quay sang ôm mẹ chồng. Bà cũng khóc. Ba người chúng tôi ôm nhau giữa căn bếp lạnh lẽo, nhưng trái tim tôi đang nóng rực lên vì tình yêu thương.

Nhưng rồi, một sự thật khác ùa đến khiến tôi hoảng hốt.

“Anh Huy! Nhưng… nhưng lần này…”

Tôi buông Huy ra, tay run run đặt lên bụng mình.

“Lần này… em đi công tác… em đã quên mang theo thuốc của mẹ. Và… và tháng trước, có mấy ngày em bận quá cũng quên uống…”

Mặt Huy biến sắc.

“Em nói sao?”

Tôi móc trong túi xách ra một chiếc que thử thai. Hai vạch đỏ chót.

Tôi đã thử nó ở khách sạn trước khi bay về. Tôi đã định mang nó về làm quà bất ngờ cho anh. Tôi đã nghĩ phép màu cuối cùng cũng đến. Nhưng bây giờ, nhìn hai vạch đỏ ấy, nó không phải là phép màu. Nó là bản án tử hình.

Chương 5: Quyết Định Sinh Tử

Không khí trong nhà chùng xuống, nặng nề như chì. Huy cầm que thử thai, tay anh run lẩy bẩy như người bị sốt rét.

“Không được! Phải bỏ! Ngay lập tức!” – Huy hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi. – “Sáng mai anh đưa em đi bệnh viện. Chúng ta không thể giữ đứa bé này.”
“Không!” – Tôi giật lại que thử, lùi về phía sau, bản năng làm mẹ trỗi dậy mạnh mẽ. – “Con của em! Em đợi nó 10 năm rồi! Em không bỏ!”
“Em sẽ chết đấy Thư ơi!” – Huy nắm chặt vai tôi, lắc mạnh. – “Tim em không chịu nổi đâu! Bác sĩ đã nói rồi! Em muốn bỏ anh lại một mình sao?”
“Em chấp nhận!” – Tôi nhìn thẳng vào mắt chồng, kiên quyết. – “Dù có chết em cũng muốn sinh con cho anh. Em đã sống 10 năm trong sự bảo bọc của anh rồi. Bây giờ hãy để em hy sinh một lần.”
“Mẹ lạy con!” – Bà Lan quỳ xuống chân tôi. – “Con đừng dại dột. Con mà có mệnh hệ gì thì thằng Huy nó sống sao nổi? Mẹ sống sao nổi? Con ơi, đừng làm khổ cả nhà.”

Cuộc giằng co diễn ra trong nước mắt và sự tuyệt vọng. Huy kiên quyết bắt tôi bỏ thai. Anh nhốt tôi trong phòng, tịch thu điện thoại, canh chừng tôi 24/24. Anh liên hệ với các bác sĩ đầu ngành tim mạch, hy vọng tìm được một tia sáng nào đó, nhưng tất cả đều lắc đầu ái ngại: “Quá nguy hiểm. Nên đình chỉ thai nghén càng sớm càng tốt.”

Nhưng tôi không ăn, không uống, tôi tuyệt thực để phản đối. Tôi nằm trên giường, tay đặt lên bụng, thì thầm với sinh linh bé bỏng đang tượng hình. Tôi cảm nhận được sự kết nối thiêng liêng. Tôi biết, nếu tôi bỏ đứa bé này, tôi sẽ sống, nhưng tâm hồn tôi sẽ chết vĩnh viễn.

Đến ngày thứ ba, Huy bưng cháo vào phòng. Thấy tôi nằm rũ rượi, môi khô nứt nẻ, anh đặt bát cháo xuống, gục đầu vào thành giường khóc nấc lên.

“Em thắng rồi. Anh thua rồi. Em ăn đi. Chúng ta… sẽ cùng chiến đấu.”

Anh chấp nhận mạo hiểm cùng tôi. Anh không nỡ nhìn tôi chết dần chết mòn vì tuyệt vọng.

Chương 6: Cuộc Chiến Giành Giật Sự Sống

Chín tháng mang thai là chín tháng Huy và mẹ chồng sống trong địa ngục trần gian. Tôi phải nằm viện gần như toàn bộ thai kỳ để theo dõi tim mạch. Mỗi ngày trôi qua là một ngày nơm nớp lo sợ. Huy bỏ bê công việc, túc trực bên giường bệnh. Tóc anh bạc đi trông thấy. Anh già đi cả chục tuổi. Lúc nào anh cũng nắm chặt tay tôi, như sợ tôi sẽ tuột khỏi tay anh bay mất.

Tháng thứ 7. Tim tôi bắt đầu suy yếu nghiêm trọng. Những cơn khó thở đến dồn dập. Bác sĩ cảnh báo phải mổ lấy thai sớm, nếu không mẹ sẽ ngừng tim. Nhưng em bé còn quá nhỏ, phổi chưa hoàn thiện.

“Cố thêm một tuần nữa bác sĩ ơi. Cho con em thêm cơ hội sống.” – Tôi van xin qua mặt nạ oxy.

Tôi cố gắng từng giây, từng phút. Mỗi nhịp thở là một cuộc chiến. Tôi không thở cho mình, tôi thở cho con.

Đến tuần thứ 32. Tôi lên cơn suy tim cấp. Phòng mổ sáng đèn. Tiếng máy monitor kêu dồn dập. Tôi lơ mơ nhìn thấy Huy chạy theo băng ca, nước mắt anh giàn giụa.

“Cố lên em! Vì anh! Cố lên!”

Tôi chìm vào bóng tối mênh mông. Trong cơn mê, tôi thấy mình đang đứng giữa ranh giới sống và chết. Một bên là ánh sáng chói lòa, bình yên. Một bên là tiếng khóc oe oe của trẻ thơ và tiếng gọi thất thanh của Huy. Tôi muốn đi về phía ánh sáng để hết đau đớn. Nhưng tiếng khóc của con níu tôi lại. “Không được chết. Mình phải sống để nhìn thấy mặt con.”

Phần Kết: Phép Màu Của Tình Yêu

“Oa… Oa…” Tiếng khóc xé tan màn đêm. Tôi mở mắt. Ánh đèn trắng xóa làm tôi chói mắt. Tôi vẫn còn sống.

Bác sĩ mỉm cười sau lớp khẩu trang:

“Chúc mừng chị. Bé trai, 1,8kg. Cả mẹ và con đều là chiến binh dũng cảm.”

Nước mắt tôi trào ra, nóng hổi. Tôi được đẩy ra phòng hồi sức. Huy đang đứng đợi ở cửa. Thấy tôi, anh lao đến, không nói được lời nào, chỉ gục mặt vào tay tôi khóc như một đứa trẻ. Người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường của tôi đã vỡ òa.

Mẹ chồng tôi đứng bên cạnh, vừa khóc vừa cười:

“Phật tổ phù hộ! Tổ tiên phù hộ!”

Con trai tôi được đặt tên là Thiên Ân – ân đức của trời. Thằng bé phải nằm lồng ấp một tháng, nhưng trộm vía rất ngoan và háu ăn. Sức khỏe của tôi yếu đi nhiều sau ca mổ, bác sĩ bảo tôi sẽ phải dùng thuốc trợ tim suốt đời và không bao giờ được mang thai lần nữa. Nhưng điều đó có xá gì đâu.

Một buổi chiều nắng đẹp, tôi ngồi trên xe lăn, bế Thiên Ân trong lòng, ngắm nhìn khu vườn nhỏ của bệnh viện. Huy ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng chải tóc cho tôi.

“Cảm ơn em.” – Huy thì thầm. – “Cảm ơn em đã dũng cảm hơn anh. Cảm ơn em đã không nghe lời anh.”

Tôi mỉm cười, tựa đầu vào vai anh.

“Và em cũng cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã ‘lừa dối’ em suốt 10 năm qua. Nếu không có bát thuốc bắc đắng ngắt ấy, có lẽ em đã không sống được đến ngày hôm nay để đón nhận hạnh phúc này.”

Gió chiều thổi nhẹ. Những hiểu lầm, đau khổ đã tan biến theo mây khói. Chỉ còn lại tình yêu thương đọng lại, sâu sắc và bền chặt hơn bao giờ hết. Chúng tôi đã cùng nhau đi qua cái chết để chạm tay vào sự sống. Và tôi hiểu rằng, đôi khi trong cuộc đời, có những lời nói dối mang hình hài của tình yêu vĩ đại nhất.

Bí mật dưới đáy bát thuốc bắc năm xưa, giờ đây đã nở thành một đóa hoa rực rỡ mang tên Hạnh Phúc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News