×
×

Anh biết không? Người ta trách em nhiều lắm, nói tại em mà anh phải ôm 2 con инảу χυốиg ѕôиg, nhưng người ta đâu có biết rằng…

Sáng hôm ấy, cả thôn An Hòa chìm trong sương mù.
Người ta vừa đưa 3 bố con anh Tùng – người thợ điện hiền lành của xóm – ra đồng chiều qua.
Đám tang khiến ai đi ngang cũng phải lắc đầu thở dài.

Chỉ có , vợ anh, là lặng lẽ ngồi bên góc nhà, đôi mắt vô hồn.
Khi khói hương còn chưa kịp tàn, tiếng xì xào đã vang lên khắp xóm.

“Nghe đâu cô ta lăng nhăng với người đàn ông khác nên anh Tùng mới nghĩ quẩn.”
“Ừ, tối nào cũng thấy chồng đi làm về muộn, chắc biết chuyện rồi uất quá chứ gì.”

Hà nghe hết.
Nhưng cô chỉ im lặng, tay run run siết chặt bức ảnh cưới đã ố vàng.


Đêm ấy, trong căn nhà trống, Hà mở chiếc điện thoại cũ nát của chồng.
Cô biết mật khẩu — bởi chính anh đã từng bắt cô mở ra cho xem từng tin nhắn bạn bè, từng cuộc gọi đi đến.
Trong thư mục “Ghi âm”, có hàng chục file.
Hà do dự một giây, rồi bấm nghe.

Giọng anh Tùng vang lên – không phải người chồng mẫu mực mà cả xóm vẫn ca tụng, mà là một con người khác hẳn:

“Tao nói mày mà còn bước ra khỏi nhà, tao cho mày không sống nổi.
Mày là của tao, mày không được phép nói chuyện với thằng nào hết, nghe chưa?”

Hà rùng mình.
Những trận đòn roi, những vết tím trên cổ tay, tất cả ùa về.
Anh từng bắt cô quỳ giữa sân giữa đêm chỉ vì thấy số điện thoại lạ gọi đến, từng dìm đầu cô xuống chậu nước “cho bớt ngu đi.”


Cô lặng người nghe đến đoạn cuối cùng — giọng anh run rẩy, xen lẫn tiếng trẻ con khóc.

“Tại sao em không yêu anh như ngày xưa nữa, Hà?
Nếu em đi thật, anh chẳng sống nổi đâu. Anh sẽ đưa các con đi cùng, để em phải nhớ suốt đời.”

Hà buông rơi điện thoại, ngồi sụp xuống sàn.
Mọi thứ trong đầu cô vỡ vụn.


Sáng hôm sau, người ta thấy chị Hà mang tro cốt của 3 bố con lên chùa Ngọc Vân, xin trụ trì cho gửi nhờ.
Khi vị sư hỏi có oán hận gì không, chị chỉ nói:

“Con không oán. Chỉ mong kiếp sau, anh ấy học được cách yêu mà không làm đau người mình thương.”


Tối đó, công an xã đến tìm Hà.
Họ đưa cho chị một lá thư niêm phong – thư của anh Tùng viết trước khi chết.
Dòng cuối cùng nguệch ngoạc, chữ run run:

“Anh xin lỗi…
Anh biết anh đã làm em sợ, nhưng anh không ngờ… các con lại theo anh thật.”

Hà cắn môi, nước mắt chảy dài.
Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi lộp độp trên mái tôn.
Cả xóm vẫn nghĩ cô là người đàn bà phản bội.
Chỉ có trời, Phật – và tro tàn trong chiếc hũ nhỏ – mới biết sự thật đêm đen đó kinh khủng đến mức nào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News