Khu công nghiệp Hòa Phát Nam, ca đêm tan lúc 11 giờ.
Tuấn, công nhân tổ ép nhựa, người gầy rộc, lưng lúc nào cũng dính mùi dầu máy, dạo này cứ vừa làm vừa lén nhìn điện thoại.
Trên màn hình, là tin nhắn của Vy — cô gái anh quen ở quán Mộng Đêm ven quốc lộ.
Vy từng hát ở đó, giọng khàn mà buồn đến lạ, nghe như có khói thuốc len vào từng câu chữ.
Tuấn không giàu, nhưng thương Vy thật lòng. Anh kể với đồng nghiệp:
“Con bé đó tội lắm, ba mẹ mất sớm, lại bệnh nữa… Em nó chỉ cần có tiền chữa trị là có thể làm lại cuộc đời.”
Thế là suốt ba tháng liền, anh nhịn ăn sáng, đi bộ thay vì bắt xe, cuối tháng gửi cho Vy gần hết lương — hơn 8 triệu.
Cô cảm ơn, khóc trong điện thoại, hứa khi khỏe sẽ bỏ quán, về quê làm lại từ đầu cùng anh.
Đến một hôm, Vy nhắn:
“Anh ơi, em xuất viện rồi, tối nay gặp em ở quán Mộng Đêm nhé, em có chuyện phải nói.”
Tuấn vui như trẻ con. Anh mang theo bó hoa cúc dại tự hái ngoài đường.
Nhưng khi bước vào quán, đèn sáng trưng, bàn ghế kê lại gọn gàng, không còn tiếng nhạc như mọi khi.
Cô chủ quán thấy anh, lắc đầu khẽ nói:
“Vy mới ra viện hả? Vừa mới làm giấy chuyển, không hát ở đây nữa đâu… Giờ em nó ở phòng trên, anh cứ lên.”
Tuấn run run bước lên tầng. Cửa mở. Vy ngồi đó, mặc chiếc váy trắng, cười nhạt:
“Anh đến rồi à…”
Anh mừng rỡ:
“Em khỏe chưa? Anh còn định xin nghỉ vài ngày đưa em về quê.”
Vy nhìn anh, mắt trũng sâu, giọng lạc đi:
“Anh Tuấn… bệnh của em không chữa được đâu.
Em bị HIV. Bác sĩ nói em dương tính từ 2 năm trước. Em chỉ cố sống đến hôm nay để trả lại tiền anh, chứ không muốn lừa anh thêm nữa.”
Tuấn chết lặng.
Bó hoa rơi xuống đất. Anh lùi lại mấy bước, mặt trắng bệch.
Vy cúi đầu, chìa ra phong bì dày cộp:
“Đây là toàn bộ số tiền anh gửi. Em để dành lại, không dám tiêu. Em biết mình không xứng đáng được thương.”
Tuấn không nói nổi một lời.
Anh quay người định bước đi, nhưng nghe Vy nghẹn ngào gọi với:
“Anh ơi, nếu kiếp sau em được làm người khỏe mạnh… em vẫn muốn gặp lại anh ở quán Mộng Đêm này, được không?”
Ba tháng sau, quán Mộng Đêm đóng cửa, bảng hiệu bị gỡ xuống.
Người ta thấy Tuấn ngồi ở chỗ cũ mỗi tối, đặt lên bàn một bó hoa cúc dại và ly nước lọc, không bao giờ gọi bia.
Ai hỏi, anh chỉ cười buồn:
“Tôi vẫn đợi cô ấy… ở đúng cái nơi đã làm tôi tin rằng, có người nghèo mà vẫn biết yêu đến tận cùng.”