Căn biệt thự nằm giữa khu đô thị cao cấp ở Hà Đông vốn là nơi người ta vẫn ngưỡng mộ vợ chồng bà Lan – ông Hải. Ông Hải là giám đốc một công ty xây dựng, còn bà Lan, từng là kế toán trưởng, nghỉ hưu sớm để lo việc nhà. Cuộc sống của họ vốn yên ả, cho đến khi bà Lan thuê một cô giúp việc mới tên Ngọc – 26 tuổi, gốc Nam Định.
Ngọc khéo léo, nói năng nhỏ nhẹ, lại biết chiều lòng chủ. Mới đầu, bà Lan cũng quý, còn ông Hải thì khen suốt:
“Con bé này ngoan, nấu ăn ngon hơn cả vợ anh hồi mới cưới đấy.”
Chẳng ai để ý, chỉ sau vài tháng, Ngọc bắt đầu ăn mặc khác. Váy ngắn hơn, son môi đậm hơn, và thi thoảng, người ta lại thấy cô với ông Hải đi chợ cùng, cười nói rổn rảng.
Một buổi trưa, người hàng xóm là cô Hoa – bạn thân bà Lan – tình cờ ghé qua, thấy Ngọc đang ngồi bóp vai cho ông Hải trong phòng khách. Cô Hoa kể lại, bà Lan chỉ cười:
“Để xem con bé ấy diễn được tới đâu.”
Một tuần sau, bà Lan bảo với chồng rằng mình phải “về quê 7 ngày lo giỗ cụ”. Ngay sáng hôm sau, bà thu dọn vali, bắt xe về quê thật. Nhưng điều mà không ai biết – là trong túi xách của bà, có camera mini và một USB ghi hình từ hệ thống giám sát mới lắp đặt.
Những ngày bà vắng nhà, Ngọc càng lấn tới. Cô bắt đầu nấu riêng cho ông Hải những bữa ăn “đặc biệt”, khéo léo tâm sự rằng mình “tội nghiệp, bố mẹ mất sớm, chỉ mong có người đàn ông tốt che chở”. Ông Hải – sau nhiều năm vợ chồng nhạt nhẽo – bắt đầu xiêu lòng.
Tối thứ năm, ông lén chuyển cho Ngọc 300 triệu, nói là “cho em mở tiệm làm tóc nhỏ sau này”. Ngọc rớm nước mắt cảm ơn, hứa “sẽ chăm anh cả đời”.
Đến tối thứ bảy, bà Lan bất ngờ quay lại. Bà không báo trước, chỉ âm thầm mở cửa bước vào nhà. Phòng khách vẫn sáng đèn. Trên bàn là hai ly rượu vang và chiếc áo sơ mi của ông Hải vắt trên ghế.
Ngọc bước xuống, mặc váy ngủ mỏng tang, vừa thấy bà Lan thì hoảng hồn.
“Ơ… bà… bà về sớm thế ạ?”
Bà Lan chỉ mỉm cười, rút điện thoại ra, mở đoạn video. Mọi cảnh thân mật giữa ông Hải và Ngọc – từ cái nắm tay đến chuyển khoản tiền – đều rõ mồn một.
Bà lạnh lùng nói:
“Tôi về sớm, vì ở quê làm gì có giỗ nào vào tháng này. Tôi chỉ muốn xem xem con rắn trong nhà định ngóc đầu tới đâu.”
Ngọc sụp xuống van xin, nhưng bà Lan không nói thêm một lời. Sáng hôm sau, công an đến – vì số tiền 300 triệu bà đã báo là bị chiếm đoạt bất hợp pháp do Ngọc “dụ dỗ – lừa đảo”.
Còn ông Hải, khi bị mời lên làm việc, mới chết điếng khi biết toàn bộ tài khoản, nhà đất – đều đứng tên bà Lan.
Hai tuần sau, Ngọc bị tạm giữ, còn ông Hải dọn ra ở riêng trong căn nhà thuê nhỏ. Người trong khu đô thị vẫn xì xào, nhưng điều khiến họ rợn người là chi tiết cuối cùng:
Khi người ta dọn phòng cho Ngọc, trong ngăn kéo tủ, có một tờ giấy đăng ký kết hôn đã điền sẵn tên “Nguyễn Thị Ngọc – Trần Văn Hải”, chỉ chờ ngày ký nộp.
Bà Lan giữ tờ giấy đó, kẹp vào cuốn sổ gia đình, mỉm cười:
“Cũng may, tôi ‘về quê’ kịp lúc.”