×
×

Bá;;n mảnh đất vườn 300 triệu của bố để lại cho hàng xóm trước lúc m;;ất, anh trai cõng mẹ già ốm đến tận nhà tôi để đòi 200 triệu cho bà dưỡng già

Từ ngày bố mất, trong nhà anh em Tấn chẳng còn yên ổn được ngày nào. Bố để lại cho ba anh em mỗi người một phần đất, chỉ riêng mảnh vườn 300 triệu ở cuối xóm là dặn “để lại làm của hương hỏa”.
Nhưng rồi năm ngoái, khi mẹ ốm phải nằm viện, Tấn lặng lẽ đem bán luôn mảnh đất ấy cho ông hàng xóm để có tiền lo thuốc men và sửa lại mái nhà.

Anh trai cả – anh Toàn – nghe tin thì nổi giận đùng đùng, cho rằng Tấn “nuốt của chung”, kéo cả mẹ ốm dở đến tận nhà Tấn, vừa gào vừa khóc, nói:
– Bố để lại đất là để mẹ dưỡng già, chú bán rồi thì cũng phải đưa lại mẹ ít nhất 200 triệu!

Tấn tức lắm, bao nhiêu tủi hờn dồn nén suốt bao năm nay trào ra:
– Anh thử nghĩ xem, lúc bố mất ai là người lo ma chay, ai gánh mẹ đi viện từng đợt? Em làm vì trách nhiệm chứ có hời đâu! Chết rồi có mang tiền đi được không mà tham thế hả anh?

Câu nói đó như giọt nước tràn ly. Anh Toàn quăng cả ghế, hét lên, gọi điện cho họ hàng kéo tới ăn vạ ngay giữa sân nhà Tấn. Cả làng bu lại xem, người bênh, kẻ chửi, xôn xao cả buổi chiều.
Mẹ thì khóc ngất, nói chỉ mong các con đừng vì chút tiền mà tan nát tình ruột thịt.

Giữa lúc mọi người đang ầm ĩ, thì có tiếng xe máy dừng trước cổng. Ông Tư – người hàng xóm đã mua đất – bước vào, tay cầm theo một túi hồ sơ. Ông nói chậm rãi:
– Tôi đến nói rõ cho mọi người khỏi hiểu lầm. Hôm chú Tấn bán đất, chú ấy không nhận đồng nào cả. Toàn bộ 300 triệu chú ấy nhờ tôi đứng tên, gửi vào ngân hàng cho bà cụ, sổ đây.

Cả nhà chết lặng. Mẹ run run mở cuốn sổ tiết kiệm, thấy tên mình đứng trên đó, nước mắt rơi lã chã.
Anh Toàn cúi gằm mặt, không nói được câu nào, chỉ biết lặng lẽ đỡ mẹ vào nhà.

Sau hôm ấy, cả họ không còn ai dám nhắc đến chuyện chia chác nữa. Người ta chỉ nhớ mãi câu nói của ông Tư khi ra về:
– Của cải chia mãi rồi cũng hết, chỉ có lòng hiếu nghĩa là để lại được lâu dài thôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News