×
×

Ban ngày cõng xi măng, đẩy xe cát; tối đến tôi lại tranh thủ dọn dẹp thêm ở một quán hát có tên Hương Đêm để kiếm thêm ít tiền gửi về quê

Tôi tên Nam, quê ở miền Trung, nhà nghèo quanh năm chạy ăn từng bữa.
Cha bệnh, mẹ già, em gái còn đi học — tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc lên thành phố làm phụ hồ.
Ban ngày cõng xi măng, đẩy xe cát; tối đến tôi lại tranh thủ dọn dẹp thêm ở một quán hát có tên Hương Đêm để kiếm thêm ít tiền gửi về quê.

Nói là “quán hát”, nhưng ai làm ở đó cũng hiểu, không chỉ có hát.
Tôi chỉ là người lau sàn, rửa ly, đôi khi bưng bê cho mấy bàn VIP.
Vậy mà mỗi tối, tôi vẫn thấy mình… đợi ai đó.

Người ấy là Vy — cô gái xinh đẹp nhất Hương Đêm.
Da trắng, môi đỏ, giọng cười ngọt như rượu, nhưng ánh mắt lại buồn lạ.
Đàn ông ra vào quán đều vây quanh cô, rót rượu, nhét tiền, tán tỉnh — nhưng Vy ít khi đáp lại.
Cô chỉ lặng lẽ hát rồi ngồi nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn đường hắt lên mờ mờ.

Tôi biết thân phận mình thấp hèn, nhưng vẫn không ngăn được tim đập mỗi khi cô đi ngang.
Tối hôm đó, tôi liều mình lại gần, run run đặt trước mặt cô ly nước cam thay vì rượu.

Vy nhìn tôi, cười khẽ:

“Anh nhầm rồi, bàn này toàn uống rượu mạnh, ai lại uống nước cam.”

Tôi đáp, giọng nhỏ như gió:

“Rượu làm người say, nước cam thì làm người tỉnh. Em… uống thử xem?”

Cô nhìn tôi lâu lắm. Rồi bất ngờ, nhấc ly lên uống cạn.
Đêm đó, Vy không tiếp khách nữa. Cô ngồi ở góc quán, nói chuyện với tôi đến tận khi quán tắt đèn.

Tôi kể cho cô nghe về tuổi thơ nghèo, về mẹ ở quê trồng sắn, về căn nhà dột nát mỗi mùa mưa.
Vy chỉ im lặng, thỉnh thoảng mỉm cười buồn.
Trước khi đi, cô nói một câu khiến tôi nhớ mãi:

“Nếu có kiếp sau, em chỉ mong được làm người đàn bà bình thường, được nấu cơm cho một người đàn ông như anh.”


Từ hôm đó, tôi và Vy gặp nhau nhiều hơn.
Tôi vẫn làm phụ hồ ban ngày, còn tối đến chỉ mong được thấy cô.
Mọi thứ cứ thế êm đềm cho đến một đêm mưa, Vy nhắn tôi:

“Anh ra sau quán đi, em có chuyện muốn nói.”

Tôi chạy vội ra. Cô đứng dưới mái hiên, ướt sũng, trên tay cầm một túi vải nhỏ.

“Em sắp rời khỏi đây. Người ta ép em đi tiếp khách lớn… em không muốn.
Trong túi có ít tiền, anh giữ mà về quê. Đừng tìm em nữa.”

Tôi sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Còn em thì sao? Đi đâu?”

Vy mỉm cười, nước mưa lẫn nước mắt trên má:

“Em hứa rồi, kiếp này không được làm người đàn bà bình thường… nhưng biết đâu kiếp sau thì được.”

Cô quay đi, bóng dáng nhỏ dần trong mưa.


Ba ngày sau, công an ập đến Hương Đêm, phong tỏa toàn bộ quán.
Tôi nghe mọi người xôn xao: có một cô gái bị khách sát hại trong phòng VIP rồi ném xác xuống sông.
Tôi chạy đi tìm — và khi họ vớt được chiếc khăn quàng đỏ có thêu chữ “V”, tim tôi như ngừng đập.


Ba tháng sau, tôi gom hết tiền dành dụm, quay lại bờ sông nơi người ta tìm thấy cô.
Tôi thắp nén nhang, lặng lẽ mở túi vải Vy để lại.
Bên trong chỉ có một xấp tiền cũ, một tấm ảnh chụp tôi đang bê xô hồ, và một mảnh giấy nhàu nát:

“Em nói dối anh rồi…
Hũ mắm mà em làm mỗi ngày ở bếp quán, là để dành cho chồng tương lai.
Em từng ước người đó là anh.”

Tôi gục xuống, khóc như đứa trẻ.
Bên kia bờ sông, ánh đèn neon từ bảng hiệu “Hương Đêm” vẫn nhấp nháy — như một linh hồn chưa kịp rời đi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News