×
×

Biết mẹ đẻ tôi đổ bệ;;nh nặng, mẹ chồng liền hỗ trợ 100 triệu, đưa hết cả thẻ ngân hàng cho nhưng vừa kể với chồng thì anh đã trách móc liên tục

Tôi tên Lan, lấy chồng được 3 năm. Cuộc sống hôn nhân tuy không giàu có nhưng cũng gọi là đủ đầy. Mẹ chồng tôi – bà Thoa, vốn là người thẳng tính nhưng thương con dâu, nhất là khi biết tôi hiền lành, lại chăm sóc gia đình chu đáo.

Hôm đó, tôi nhận được cuộc điện thoại từ quê:

“Lan ơi… mẹ mệt lắm, bác sĩ bảo phải mổ gấp, tốn kém lắm con ạ…”

Tôi rụng rời. Mẹ tôi – người đàn bà tần tảo cả đời, giờ nằm trên giường bệnh mà tôi chẳng có nổi một khoản để lo.

Tối ấy, khi vừa kể chuyện với mẹ chồng, bà lặng đi vài giây, rồi bất ngờ rút trong tủ ra một xấp tiền cùng chiếc thẻ ngân hàng.

“Trong này có 100 triệu, mật khẩu là sinh nhật con. Cứ lo cho mẹ đi, chuyện nhà cứ để mẹ tính.”

Tôi cảm động rơi nước mắt, cúi đầu cảm ơn bà rối rít.

Nhưng chưa kịp vui, khi vừa kể lại cho chồng – anh Hùng, anh đột nhiên gắt lên:

“Sao em lại nhận tiền của mẹ anh? Em định mang tiếng lợi dụng à?”

Tôi luống cuống:

“Không… em chỉ định vay tạm, sau này em trả…”
“Không cần nói nhiều. Đưa thẻ đây.”

Anh giật lấy chiếc thẻ rồi phóng xe thẳng ra khỏi nhà. Tôi hoang mang, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.


10 phút sau, điện thoại tôi reo. Là hàng xóm gọi đến, giọng hốt hoảng:

“Lan ơi, anh Hùng vừa đến nhà mẹ em… nhưng… có chuyện rồi!”

Tôi vội vàng bắt taxi về quê. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi như chết lặng: cửa nhà mẹ bật tung, mọi người xúm lại, mẹ tôi ngồi sụp dưới đất, còn Hùng thì đang bị công an giữ lại.

Thì ra, anh đến thẳng nhà mẹ tôi, gào lên giữa xóm:

“Ai giả bệnh lừa tiền nhà tôi?! Tôi biết hết rồi! Mẹ con các người chỉ giỏi bày trò!”

Anh còn xông vào lục tung túi đồ của mẹ, định lấy lại tiền, nhưng đúng lúc đó bác sĩ ở trạm y tế xã vừa mang hồ sơ đến xác nhận tình trạng của mẹ tôi. Tờ giấy chẩn đoán mổ cấp cứu rơi khỏi tay anh, dòng chữ đỏ chót: “U gan giai đoạn cuối – cần phẫu thuật khẩn.”

Cả xóm sững sờ. Anh Hùng thì tái mặt, lắp bắp không nói được câu nào.

Tôi ôm mẹ khóc nấc. Còn mẹ chồng – nghe tin, cũng tức tốc chạy đến, nhìn con trai rồi lạnh giọng nói:

“Mẹ cho con dâu tiền là để nó cứu mẹ ruột, không phải để con đi sỉ nhục người ta. Nếu ai lừa ai, thì là mẹ đã lầm khi nuôi dạy con.”


Vài hôm sau, mẹ tôi được mổ, may mắn qua khỏi. Bà Thoa âm thầm đến bệnh viện chăm sóc, còn anh Hùng thì cúi đầu lặng lẽ đứng ngoài cửa, không dám bước vào.

Khi tôi trả lại thẻ ngân hàng, bà chỉ cười:

“Cứ giữ đi. Mẹ không giúp con, thì làm sao mẹ giữ được nhân tâm trong nhà này.”

Tôi ngước nhìn, nước mắt rơi lã chã — người mang dòng máu tôi lại bị nghi ngờ, còn người không ruột rà lại dang tay cứu cả hai mẹ con.


Một tháng sau, khi mẹ tôi khỏe lại, bà bảo tôi mở lại thẻ để gửi tiền trả thì tá hỏa — trong tài khoản không có 100 triệu, mà là hơn 1 tỷ đồng.

Dòng ghi chú chuyển khoản hiện lên:

“Cho con gái thứ hai của mẹ — kẻ đã từng bị con trai mẹ làm tổn thương nhất.”

Tôi đứng chết lặng. Hóa ra, bà Thoa đã biết từ đầu chồng tôi không xứng, nhưng vẫn dùng cách đó để thử lòng cả hai mẹ con.
Người tôi từng gọi là “mẹ chồng” – lại chính là người mẹ thứ hai trên đời này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News