“Bà ơi…” – con nghẹn ngào gọi trong nước mắt.
Bố đã biết chuyện, biết mẹ kế không cho con ăn sáng, đến bữa cơm chỉ xới nửa bát, còn mắng chửi khi con xin thêm. Bố tức giận đập bàn:
“Nếu bà còn đối xử với con tôi như thế, tôi sẽ ly hôn ngay lập tức!”
Lúc đó, con tưởng mình được cứu, tưởng bóng tối sắp qua đi. Nhưng nào ngờ, mọi chuyện chưa dừng lại ở đây.
Chỉ cần đợi bố đi làm xa, bà ta liền thay đổi sắc mặt. Kéo mạnh cánh cửa phòng, bà gọi con ra, giọng lạnh như băng:
“Lại đây, hôm nay tao sẽ dạy mày thế nào là lễ phép!”
Con tim đập thình thịch. Ngoài sân, hàng xóm vẫn vô tư quét lá, tiếng gà gáy xa xa, nhưng không ai biết bên trong cánh cửa khép kín ấy, một cơn ác mộng bắt đầu.
Bà ta dúi con ngồi xuống, khóa chặt cửa, ánh mắt sắc lẹm như dao. Rồi chuyện kinh khủng xảy ra – thứ mà con không bao giờ nghĩ mình, một đứa trẻ, lại phải gánh chịu. Tiếng con khóc nghẹn lại trong cổ họng, không dám kêu cứu vì sợ hàng xóm biết, sợ bố biết…
Cả căn nhà ngột ngạt như không còn không khí. Chỉ còn lại những tiếng thì thầm rợn người:
“Đừng có tưởng bố mày bảo vệ được mày… Ở đây, mày chỉ là thừa mà thôi!”