Trưa hôm ấy, cả con sông Vàm Trại đặc quánh mùi bùn và nước lạnh.
Dòng người đứng dọc bờ, ai nấy đều im phăng phắc, chỉ còn tiếng khóc xé lòng của Lan – người đàn bà mới ngoài ba mươi, mặt tái nhợt, tay ôm chặt ba tấm di ảnh của Dũng và hai đứa con gái nhỏ, Na với Mi.
Ba chiếc quan tài được đưa về trên chiếc xe cứu hộ cũ, trời đổ mưa rả rích, người trong xóm lắc đầu thương hại:
“Tội nghiệp, chồng nghĩ quẩn kéo cả con theo…”
“Chắc tại vợ bỏ đi, nó mới làm liều vậy thôi…”
Lan chỉ quỳ gục xuống đất, chẳng còn sức mà thanh minh.
Tối đó, khi người trong xóm đã về hết, Lan mới dọn lại di vật của chồng.
Chiếc điện thoại cũ dính đầy bùn, vỏ nứt toác, nhưng vẫn còn sáng.
Cô cắm sạc, chờ máy lên nguồn.
Khi màn hình bật sáng, thông báo đầu tiên hiện lên là:
“1 tin nhắn chưa gửi đi – đang chờ mạng…”
Tay Lan run lên.
Cô mở ra.
Tin nhắn được soạn gửi tới một dãy số lạ, chỉ có nội dung vỏn vẹn mấy chữ:
“Xong rồi, tao làm theo lời mày, giờ giữ lời mà tha cho tụi nhỏ…”
Lan chết lặng.
Cô bấm mở phần liên hệ – dãy số lạ ấy được lưu tên là: “Anh C.”
Cô lục lại tin nhắn cũ.
Từng dòng hiện ra, như dao cứa vào lòng:
“Nếu không trả 300 triệu trong tuần này, mày biết tụi nó sẽ ra sao rồi đấy.”
“Muốn giữ mạng cho con thì mày biết phải làm gì.”
Mỗi dòng tin nhắn là một nhát chém.
Lan ngồi sụp xuống nền gạch, nước mắt rơi chan hòa.
Cô chợt nhớ ra Anh Cường, người mà Dũng hay đi cá độ cùng, chính là kẻ từng đến nhà đòi nợ cách đây hơn một tháng.
Sáng hôm sau, Lan mang điện thoại đến công an xã.
Họ kiểm tra, rồi im lặng nhìn nhau.
Một anh công an lật sổ, nói khẽ:
“Số điện thoại này… là của một gã cho vay nặng lãi.
Nhưng hắn vừa bị bắt đêm qua trong vụ án khác. Trong lời khai có nhắc đến tên chồng chị.”
Lan hỏi trong hơi thở đứt quãng:
“Anh ấy… tự nguyện làm vậy sao?”
Người công an nhìn cô, khẽ lắc đầu:
“Không. Theo kết quả khám nghiệm… chồng chị bị đánh ngất trước khi bị đẩy xuống sông.”
Lan ngồi sụp xuống, ôm di ảnh chồng con.
Bức ảnh bị ướt, ánh mắt Dũng trong tấm hình như nhìn cô, đầy day dứt.
Tin nhắn cuối cùng kia – anh đã không kịp gửi đi.
Cô run run viết thêm một dòng tin mới, gửi lại chính dãy số ấy, dù biết sẽ chẳng bao giờ có ai đọc được nữa:
“Anh yên tâm, em sẽ lo cho ba người. Nhưng nếu có kiếp sau… xin đừng vì em mà đánh đổi tất cả.”
Ngoài kia, mưa lại đổ.
Trên bàn thờ, ba ngọn nến run rẩy, khói hương quẩn quanh, như có ai khẽ thở dài…
“Mẹ ơi, về nhà với con đi…”