×
×

Bố mẹ vợ lên chơi ở lại 3 ngày, nhìn thấy tôi đưa tiền cho vợ đi chợ liền khó chịu vì để con gái họ lo cơm nước 1 mình

Nhà Tùng ở thị xã Lâm Giang, vợ anh — Mai — là giáo viên mầm non, hiền lành, sống tiết kiệm. Hai vợ chồng mới mua được căn nhà nhỏ sau mấy năm chắt chiu, cuộc sống coi như tạm ổn.

Cuối tuần ấy, bố mẹ vợ từ quê lên chơi 3 ngày. Ông bà vốn khó tính, đặc biệt là bà Dung — mẹ vợ — tính hay xét nét, hay chê bai con rể “không biết cư xử”.

Ngay buổi đầu tiên, Tùng đi làm về, rút ví đưa cho vợ 500 nghìn:

“Em cầm đi chợ, mua thêm ít đồ nấu cơm cho bố mẹ nhé.”

Anh nghĩ đơn giản, ai ngờ bà Dung nhìn thấy cảnh đó, mặt sa sầm lại, quay đi mà không nói gì.
Tối hôm đó, trong lúc anh ra ban công nghe điện thoại, tiếng mẹ vợ nói nhỏ trong phòng vang ra, rõ rành rẽ từng chữ:

“Con ngu lắm Mai ạ. Đàn bà gì để chồng nắm hết tiền bạc, đưa bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu. Con phải biết giữ lấy tài chính, không là suốt đời lép vế.”

“Nhưng anh ấy làm ra nhiều hơn con mà mẹ, anh còn phải trả nợ ngân hàng…” – Mai đáp nhỏ.

“Trả nợ thì cũng phải đứng tên con chứ! Cứ để đàn ông cầm tiền là có ngày trắng tay, lúc đó đừng có mà than!”

Tùng đứng sững, máu trong người như sôi lên. Anh không nói gì, chỉ mím môi quay đi, trong đầu lóe lên một ý định.


Sáng hôm sau, anh dậy sớm, mặc sơ mi chỉnh tề. Trong khi mọi người còn ăn sáng, Tùng nói nhỏ:

“Hôm nay con nhờ bên ngân hàng mang giấy tờ đến ký chút, bố mẹ ngồi chơi cho vui.”

Bà Dung cau mày:

“Giấy tờ gì mà lại làm ở nhà?”

Tùng chỉ cười:

“Dạ, hợp đồng tiết kiệm ạ, con muốn để vợ con đứng tên toàn bộ tiền trong tài khoản chung.”

Khoảng 15 phút sau, nhân viên ngân hàng bước vào, mở máy tính, trình ra bản hợp đồng ghi rõ:

“Chủ tài khoản: Nguyễn Thị Mai — Sổ tiết kiệm trị giá 1,2 tỷ đồng.”

Bà Dung tròn mắt.
Tùng nhìn thẳng, nói dõng dạc:

“Con làm việc cả năm, gửi tiết kiệm riêng để lo tương lai cho vợ con. Giờ con để hết cho Mai đứng tên. Con nghĩ đàn ông thương vợ thì không cần giữ tiền, chỉ cần giữ chữ tin.”

Không khí trong nhà im phăng phắc.
Ông bố vợ lặng người, còn bà Dung thì đỏ bừng mặt, gượng gạo cười:

“Ờ… mẹ chỉ nói thế thôi chứ, con rể tốt thế này thì mẹ còn gì để nói.”

Mai ngồi kế bên, nước mắt lăn dài — vừa vì xúc động, vừa vì xấu hổ.


Tùng đứng dậy, lịch sự mời nhân viên ngân hàng về, rồi quay sang nói nhẹ nhàng:

“Mẹ ạ, con không để vợ thiếu gì cả. Nhưng con chỉ mong mẹ tin rằng, Mai hạnh phúc vì có con chứ không phải vì tiền con đưa.”

Bà Dung im lặng, cúi đầu nhìn chén trà đã nguội.

Cả buổi sáng hôm đó, không ai nói thêm lời nào.
Nhưng kể từ hôm ấy, mỗi lần bà Dung nhắc đến con rể, giọng bà không còn gay gắt như trước — chỉ còn là một tiếng thở dài…

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News