Nhà tôi ở Nam Định, anh trai tên Hưng, chị dâu là Thảo – nhân viên kế toán, nhỏ nhẹ, sống có chừng mực.
Cả nhà ai cũng quý chị vì cư xử khéo, chẳng bao giờ to tiếng.
Năm ngoái, sau khi bà ngoại chị mất, Thảo được thừa kế mảnh đất 200m² ngay trung tâm thành phố, bán đi được hơn 3 tỷ.
Chị khiến cả nhà sửng sốt khi mang 1 tỷ biếu thẳng cho mẹ chồng – bà Hường, nói rằng:
“Con muốn báo hiếu mẹ, mẹ nuôi anh Hưng vất vả cả đời rồi.”
Mẹ tôi nghe mà rơm rớm nước mắt, cả họ ai cũng khen chị dâu hiếu thuận hiếm có.
Từ đó, mẹ càng thương chị hơn, đi đâu cũng khoe:
“Con dâu tôi vừa đẹp, vừa biết điều, chứ không như thiên hạ toàn tranh giành.”
Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài được 3 tháng.
Bắt đầu từ một buổi chiều, có người đến gõ cửa nhà mẹ liên tục.
Rồi ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa — người ra người vào tấp nập, có người ăn mặc lịch sự, có người quần áo bảo vệ, ai cũng hỏi tìm “bà Hường”.
Hóa ra, mẹ tôi lấy 1 tỷ của chị Thảo, mang cho người bạn cũ đầu tư “góp vốn bất động sản” để kiếm lời, nhưng bị lừa.
Không những mất sạch tiền, mà bà còn ký giấy bảo lãnh vay thêm nửa tỷ.
Người ta giờ đến tận nhà siết nợ.
Thảo biết chuyện, đứng sững giữa cơ quan, rồi lặng lẽ xin nghỉ việc.
Cả tháng không ai liên lạc được.
Anh Hưng – anh trai tôi – gọi điện cho tôi trong cơn hoảng loạn:
“Nó đi rồi, em ạ… để lại tờ giấy, nói ‘coi như con trả ơn mẹ lần cuối’.”
Tối hôm ấy, mẹ ngồi thẫn thờ ở hiên, trước mặt là cuốn sổ tiết kiệm trống rỗng.
Bà nghẹn giọng:
“Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút cho con cháu, ai ngờ đánh mất luôn đứa con dâu tốt nhất đời mình.”
Từ đó, mỗi lần ai nhắc đến tiền thừa kế hay chuyện biếu xén, mẹ lại thở dài:
“Đừng thử lòng người bằng tiền, vì tiền có thể mua được tiếng khen… nhưng chẳng bao giờ mua lại được lòng tin.”