×
×

Cô gái ᴍ;/ ù cuối xóm Kết Hôn với Anh Trai ɴɢốᴄ ɴɢếᴄʜ trong khi đang Có Bầu với cậu Em Trai đào hoa chuyên lừ;/a gái ở cái làng này

Ở cái làng Đồng Gió nhỏ xíu, ai cũng biết chuyện cô Mai — cô gái mù nhưng xinh hiền, nói năng dịu dàng — được nhà họ Tân thương tình, cho ở nhờ sau vụ cháy năm cô 12 tuổi.
Nhà họ Tân có hai anh em:

Anh trai là Tân, hiền lành nhưng đầu óc chậm chạp, chỉ biết làm ruộng.

Em trai là Tuấn, giỏi ăn nói, bảnh bao, dân làng gọi là “Tuấn Đào Hoa” vì cứ đi qua con gái làng nào cũng có người trúng tiếng sét ái tình.

Không ai ngờ, chính Tuấn lại đem lòng thương cô gái mù ấy.
Tình cảm nảy sinh trong lén lút, ban đầu chỉ là anh dắt cô đi chợ, chỉ cho cô nhận biết hương vị — dần dần thành những buổi nắm tay bên bờ đê, những lời thề hẹn vụng trộm.

Rồi Mai có bầu.

Cả làng rộ tin, nhưng Tuấn bặt vô âm tín.
Mẹ Tuấn vì sợ mất mặt, vội vàng ép Mai cưới Tân – người anh ngốc nghếch, nói là để “che mặt họ hàng, cứu danh dự nhà này”.
Ai cũng thương cho cô gái mù, tưởng đời cô coi như hết, bị lừa, bị ép cưới người chẳng hiểu gì.

Ngày cưới, làng dưới làng trên kéo đến xem như hội.
Người chép miệng, người lắc đầu, bảo:

“Con Mai tội quá, bị thằng Tuấn nó chơi cho chửa rồi bắt cưới thằng ngốc!”

Nhưng họ đâu ngờ, Mai không rơi một giọt nước mắt.
Cô mặc váy cưới trắng, mái tóc xõa nhẹ, bước đi chậm rãi trong tiếng trống rộn ràng.


Tối hôm đó, giữa tiệc cưới, khi mọi người vừa nâng ly chúc mừng, Mai đột ngột rút trong túi váy ra một phong bì dày, đặt xuống bàn trước mặt mẹ chồng và Tuấn, rồi nói chậm rãi:

“Đây là kết quả xét nghiệm ADN.
Đứa bé trong bụng tôi không phải của Tuấn…
mà là của chính anh Tân.”

Cả đám đông chết lặng.
Tuấn mặt tái mét, mẹ anh run rẩy, còn Mai mỉm cười — nụ cười lạnh như sương sớm.

“Anh Tuấn à, tôi mù, nhưng không ngu.
Anh nghĩ tôi không biết những gì anh, mẹ anh đã làm sao?
Các người định lừa tôi, biến tôi thành con rối, để anh cưới cô gái khác giàu có hơn.
Nhưng ngay đêm hôm anh say rượu và để tôi ở lại trông anh Tân — tôi đã có cách của riêng mình.
Anh xem đi, từ nay nhà này, danh dự này… đều gắn với tôi.”


Tuấn hét lên, đòi xé tờ giấy.
Nhưng ông trưởng làng đã kịp cầm lấy, xác nhận con dấu viện y tế thật.
Tiếng xì xào lan khắp sân:

“Hóa ra cô Mai cao tay thật, cưới anh ngốc mà hóa ra lại là người thắng cuộc.”


Đêm đó, nhà họ Tân đóng cửa im lìm.
Sáng hôm sau, dân làng thấy Mai dắt anh Tân ra đồng, giọng cô vẫn nhẹ như mọi khi,

“Anh ơi, mình gieo lúa nhé, mùa này mưa tốt đó.”

Không ai biết sau nụ cười hiền ấy là kế hoạch trả thù, hay là tình yêu thật lòng.
Chỉ biết, kể từ ngày đó, Tuấn rời làng biệt tích, còn Mai — cô gái mù — trở thành người đàn bà quyền lực nhất làng Đồng Gió.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News