×
×

Cô gái 19 tu-ổi nói thẳng: “Anh mà bỏ vợ, em b;/ỏ họ–c luôn để cưới” – chàng trai nghe như rót mật vào tai liền về b–ỏ vợ gấp

Anh Minh, 33 tuổi, làm thợ cơ khí ở khu công nghiệp, lấy vợ sớm, có một cô con gái 5 tuổi.
Cuộc sống tuy không giàu, nhưng vợ anh — chị Thảo — là người chịu thương chịu khó, sáng đi bán bún, chiều lại tất tả đón con.
Chỉ có điều, những năm gần đây, giữa họ ít khi còn chuyện trò, những bữa cơm cũng nhạt dần, lạnh như thép nguội.

Một tối sau ca làm, bạn rủ Minh ra quán hát “Phố Khuya” cho khuây khỏa.
Đêm ấy, anh gặp Linh, cô gái 19 tuổi, trẻ trung, trong sáng, nói chuyện dễ thương. Linh không giống những cô gái quán khác — ít cười gợi, hay hỏi chuyện học hành, còn kể anh nghe về ước mơ mở tiệm tóc nhỏ để “sống đàng hoàng”.

Hôm anh than chuyện vợ chồng lạnh nhạt, Linh cười nhẹ, mắt rưng rưng:

“Nếu là em, em sẽ không để chồng em phải đi hát tìm vui đâu anh. Anh mà bỏ vợ, em bỏ học luôn để cưới anh liền.”

Lời nói ngọt như rót mật.
Anh Minh về nhà, cứ nghe mãi câu ấy trong đầu.
Đêm đó, anh nằm bên vợ mà quay lưng, lòng chỉ thấy hình bóng cô gái 19 tuổi với giọng nói run run.


Một tuần sau, anh quyết định nộp đơn ly hôn.
Vợ anh ngồi thẫn thờ, hỏi chỉ một câu:

“Vì cô bé đó phải không anh?”
Anh im lặng, coi như thừa nhận.
Chị Thảo gật đầu, ký tên, không khóc. Chỉ bảo:
“Anh cứ đi, nhưng nhớ đừng để con nhìn thấy cảnh này.”

Ly hôn xong, anh Minh thu dọn đồ, mua bó hoa, chạy thẳng đến “Phố Khuya”, lòng rộn ràng như thanh niên lần đầu yêu.
Anh nghĩ sẽ quỳ xuống trước Linh, cầu hôn, rồi đón cô về, dạy nghề cho cô, hai người sẽ sống tử tế, làm lại cuộc đời.


Nhưng khi anh bước vào quán, ánh đèn mờ hơn mọi khi, người phục vụ nhìn anh rồi khẽ hỏi:

“Anh tìm ai?”
“Anh tìm Linh, con bé học năm hai, làm ở đây. Hôm nay nó có đi làm không?”

Người phục vụ nhìn anh, khẽ lắc đầu, giọng nghẹn:

“Linh… không làm ở đây nữa đâu anh ạ. Tối hôm kia người ta đưa tin… Linh nhảy cầu rồi.”

Anh Minh chết lặng.
Tai ù đi, tay run bần bật. Anh không tin, gào lên:

“Không! Cô ấy còn hẹn tôi mà! Cô ấy bảo sẽ nghỉ học để cưới tôi mà!”

Người phục vụ thở dài, đưa anh xem tờ báo mạng mở trên điện thoại:

“Nghe đâu… có người đàn ông hứa sẽ bỏ vợ để cưới, nhưng sau đó không liên lạc. Linh bị phát hiện để lại thư tuyệt mệnh trước cửa phòng trọ.”

Anh Minh khuỵu xuống sàn, bó hoa rơi vỡ tung.
Mùi nước hoa còn vương trong gió, hòa lẫn mùi bia, mùi khói thuốc, và mùi tội lỗi nồng nặc đến nghẹt thở.


Tối ấy, anh về nhà cũ, đứng ngoài cửa nhìn vợ đang ngồi ru con ngủ, đèn vàng hắt ra hờ hững.
Anh muốn gõ cửa, muốn xin lỗi, nhưng chẳng đủ can đảm.
Trong đầu anh, tiếng nói của Linh cứ vang vọng mãi:

“Anh mà bỏ vợ, em bỏ học để cưới.”

Và rồi tiếng người phục vụ lại vọng lại:

“Cô ấy đã bỏ… thật rồi anh ạ, nhưng không phải để cưới ai.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News