Bị mẹ chồng tống ra khỏi cửa với đúng 100 nghìn tiền đi chợ còn thừa, tôi lang thang giữa trưa nắng, không biết phải đi đâu. Chồng thì đang chặn số, gia đình chồng khóa trái cửa, coi như tôi chưa từng tồn tại.
Trong túi tôi chỉ còn đúng một thứ: tấm thẻ ATM cũ mốc của bố ruột, người đã mất 10 năm trước. Tôi giữ nó như một kỷ vật, chưa bao giờ dám quẹt vì nghĩ chắc bên trong chỉ còn vài chục nghìn.
Nhưng lúc này tuyệt vọng quá, tôi quyết định liều — đi thẳng vào ngân hàng.
Khi nhân viên giao dịch quẹt thẻ, anh ta đột ngột đứng hình, mặt tái mét như gặp chuyện lớn.
Không hiểu chuyện gì, tôi nhìn màn hình thì anh ta lập tức tắt vội, rồi quay sang gọi quản lý.
Chưa đầy một phút sau, họ mời tôi vào phòng làm việc riêng, đóng cửa lại.
Quản lý ngân hàng nhìn tôi chằm chằm, giọng run run:
“Cô… là con gái ruột của ông L.V.T thật sao?”
“Nếu đúng vậy thì… số dư trong thẻ của cô hiện tại là…
1.487.000.000.000 VND.”
Một nghìn bốn trăm tám mươi bảy tỷ đồng.
Tôi chết lặng.
Nhưng cú sốc thật sự chưa dừng lại, vì quản lý ngân hàng đưa cho tôi một phong bì niêm phong có chữ ký của bố. Bên trong ghi đúng một câu:
“Khi nào con khổ nhất, con hãy mở tài khoản này.
Và nhớ: đừng tin gia đình chồng.”