Con dâu nhà tôi từ ngày cưới về đã có tính ngang bướng. Mặc dù gia đình tôi vốn nền nếp, bố mẹ chồng khó tính, nhưng nó lúc nào cũng nằng nặc mặc váy ngắn đi làm, bất chấp lời nhắc nhở.
Một hôm, cả nhà chồng quyết định tổ chức họp gia đình để “dạy dỗ” nó. Đêm đó, tôi chẳng buồn chải tóc, mặc nguyên bộ quần áo ngủ bước ra giữa phòng khách, ngồi phịch xuống ghế. Mẹ chồng tức tím mặt, chỉ thẳng vào tôi mà mắng:
– “Đồ con dâu mất nết, đã cãi lại thì chớ, nay còn dám hỗn láo thế này à? Đi ra khỏi nhà ngay!”
Cả họ lườm nguýt, tôi chỉ cười nhạt. Trước khi đi, tôi lẳng lặng bỏ lại một chiếc váy ngắn trong phòng bà. Chẳng ai để ý, chỉ nghĩ tôi dỗi dằn.
Nhưng đúng 3 ngày sau, cả làng xôn xao. Người ta thì thầm bảo thấy mẹ chồng tôi mặc váy ngắn đi lễ hội ở đình làng. Người quen chụp ảnh, tung lên mạng, cả khu phố ầm ĩ cười chê. Tấm hình ấy lan khắp nơi: bà già nghiêm nghị ngày nào giờ lại khoác lên người chiếc váy ngắn đúng kiểu mà bà từng mắng tôi là “mất nết”.
Họ hàng họp khẩn, người thì bảo bà dở hơi, kẻ thì nói bà giả nai bao năm nay, giờ mới lộ bản chất. Mẹ chồng tôi xấu hổ đến mức đóng cửa không dám ra ngoài.
Tối hôm đó, bà run rẩy gọi điện cho tôi, giọng lạc đi:
– “Con ơi… trả váy về cho mẹ, mẹ xin lỗi… Con đừng làm thế nữa, mẹ chịu không nổi rồi…”
Tôi chỉ cười lạnh lùng, trong lòng dâng lên một sự hả hê khó tả. Bấy lâu nay bà khinh thường tôi, giờ chính bà lại tự tay nếm trải cảm giác bị cả làng bàn tán, chỉ vì một chiếc váy ngắn.
Hóa ra, kẻ hay rao giảng đạo đức lại chính là người dễ mất mặt nhất.