Tôi tên là Hồng, 55 tuổi, làm giáo viên đã nghỉ hưu. Con gái tôi – Trang, năm nay 30 tuổi, giỏi giang, xinh xắn nhưng suốt bao năm vẫn chưa chịu yêu ai. Cả nhà ai cũng sốt ruột, thậm chí hàng xóm còn gọi vui là “gái ế vàng”.
Mãi gần đây Trang mới đưa về một chàng trai tên Dũng, bảo là người yêu và muốn ra mắt bố mẹ. Tôi mừng lắm, nấu một mâm cơm tươm tất để tiếp đón.
Nhưng khoảnh khắc Dũng bước qua cửa, tôi sững người. Tim tôi thắt lại, tay run bần bật. Khuôn mặt ấy… ánh mắt ấy… chính là hình bóng của một người đàn ông năm xưa – mối tình đầu của tôi, mà cả đời tôi chưa từng kể lại cho ai.
Tôi lắp bắp đến mức suýt làm rơi cả khay bát:
“Cháu… cháu tên gì?”
“Dạ, cháu là Dũng ạ.”
Nghe cái tên, trí óc tôi như nổ tung. Năm đó, người đàn ông phụ bạc tôi, rời đi khi tôi mang thai dang dở… cũng tên Dũng.
Hoảng hốt, tôi kéo vội con gái vào bếp, thì thào:
“Con tuyệt đối không được qua lại với cậu ta nữa! Con không hiểu đâu…”
Trang nhìn tôi, không hề ngạc nhiên, chỉ cười nhạt:
“Mẹ, con biết lâu rồi.”
Tôi chết lặng:
“Con… con biết cái gì?”
Trang nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng bình thản đến đáng sợ:
“Con biết anh ấy chính là con trai của người năm xưa mẹ từng yêu.”
Căn bếp tối om như sụp xuống. Tôi run rẩy:
“Vậy sao con còn…”
Trang cắt ngang:
“Mẹ à, chuyện của mẹ là chuyện của mẹ. Còn anh ấy là anh ấy. Con không thể vì quá khứ của mẹ mà bỏ đi hạnh phúc của mình.”
Tôi đứng như hóa đá. Hóa ra, cú twist đau đớn nhất không phải là gặp lại hình bóng cũ, mà là… con gái tôi đã biết tất cả, và vẫn chấp nhận bước tiếp vào mối tình mà tôi không dám đối diện.