Con gái tôi lấy chồng mới được 1 năm.
Từ ngày về làm dâu, nó tuyệt nhiên không một lần về thăm nhà ngoại, dù trước kia cứ mỗi tháng lại ríu rít ôm mẹ, kể đủ thứ chuyện.
Ban đầu tôi nghĩ chắc vợ chồng son bận rộn.
Nhưng đến Tết cũng chẳng thấy về, gọi điện thì nó lí nhí nói “chồng con bảo nhà nội gần, ưu tiên về bên đó trước…” rồi lặng lẽ cúp máy.
Linh cảm người mẹ thôi thúc tôi phải đi.
Một buổi trưa, tôi đi xe khách lên thành phố, không báo trước.
Tới đầu ngõ, tôi thấy nhà chồng nó đóng cửa chính nhưng bên hông có tiếng nước xả.
Tôi rẽ vào nhìn, chết sững…
Con gái tôi, gầy sọp, tóc bết, ngồi xổm bên chậu nước giặt đống tã lót.
Trời nắng chang chang, tay nó đỏ rát, phía trong nhà vọng ra tiếng em chồng la:
“Chị giặt xong nhớ phơi cẩn thận đấy nhá, mẹ mà thấy ẩm là lại mắng em!”
Tôi như có ai bóp nghẹt tim.
Không kêu ầm ĩ.
Không xông vào lôi con về.
Tôi chỉ quay về, âm thầm gọi đặt 10 mâm cỗ tại nhà hàng.
Gửi tận tay nhà chồng con gái kèm tấm thiệp:
“Gia đình bên ngoại tổ chức giỗ tổ, mời đầy đủ cả nhà thông gia về dự, xin mang theo con gái tôi. Có mặt đúng 11 giờ ngày 3.”
Ba ngày sau, đúng giờ, không ai đến.
Chỉ có một người… anh hàng xóm gần đó hớt hải phóng xe đến, hổn hển nói:
“Bác ơi, có chuyện rồi! Con rể bác vừa bị công an ập vào bắt tại nhà! Lừa đảo online, cả nhà chồng náo loạn…”
Tôi chết trân, nhưng tim lại thắt đau vì con gái.
Chiều hôm đó, tôi lên lại căn nhà ấy, lần này cánh cổng không còn ai canh.
Bên trong, con gái tôi quỳ sụp dưới chân, ôm tôi mà khóc nghẹn:
“Mẹ ơi, con xin lỗi… con muốn về lâu rồi nhưng bị ép giữ bí mật… Chồng con nợ nần, lấy sổ đỏ nhà ngoại con đi cầm mà không dám nói…”
Tôi đứng lặng.
Không cần 10 mâm cỗ nữa.
Tôi dắt con về, mặc nó chỉ có đúng một chiếc túi vải.
3 tháng sau, tòa xử.
Gã con rể bị kết án 7 năm tù.
Mẹ chồng và em chồng vác đơn đi vay từng nơi để trả nợ cho con, nhưng không ai giúp.
Riêng tôi…
Tôi đưa con gái sang Đài Loan làm việc cùng dì ruột, nơi tôi biết sẽ có người thương nó thật lòng. 2 năm sau, nó gửi về tấm ảnh:
Một ngôi nhà nhỏ, đầy hoa, có chồng mới và đứa bé trai bụ bẫm.
Dưới ảnh là dòng tin nhắn:
“Mẹ ơi, lần này con đã được làm con dâu, nhưng không phải của ai – mà là dâu trời thương.”