Mấy tháng nay, công ty chồng tôi cứ cuối tuần là lại rủ nhau “giao lưu văn nghệ” ở quán hát.
Anh bảo:
“Toàn đồng nghiệp cả, em đừng ghen vớ vẩn.”
Tôi tin chồng. Nhưng lạ thay, cứ sau mỗi lần “giao lưu”, anh lại về muộn, người nồng mùi nước hoa rẻ tiền, và chẳng thèm đụng vào tôi.
Tôi thấy trong lòng bất an.
Tối qua, khi đem quần áo anh đi giặt, tôi giật mình phát hiện trong giỏ có một chiếc quần lót đỏ, loại ren mảnh chưa giặt.
Tôi đứng sững.
Cái quần đó chắc chắn không phải của tôi.
Tay tôi run lên, nhưng đầu óc bỗng tỉnh táo lạ thường.
Tôi không nói gì, không làm ầm.
Tôi vào bếp, lấy chạt quần, sát nhẹ phần ren trong cùng cho ám mùi đặc trưng — rồi đặt lại y nguyên chỗ cũ.
Sáng hôm sau, anh lại mặc đồ chuẩn bị đi làm.
Vừa thấy tôi, anh còn cười hề hề:
“Chiều nay công ty lại đi hát nhé, em đừng giận nha.”
Tôi mỉm cười:
“Anh cứ đi đi, hát vui nha.”
Tối hôm đó, tôi ngồi trong nhà, điện thoại im lìm.
Khoảng 11h đêm, điện thoại reo.
Là số lạ.
Giọng một người phụ nữ nức nở:
“Chị ơi… chồng chị… anh… đang cấp cứu trong bệnh viện. Em chỉ biết số chị vì trong ví anh có ảnh gia đình…”
Tôi lao đến.
Anh nằm đó, mặt tái nhợt, toàn thân sưng rộp, bác sĩ nói anh bị dị ứng hóa chất cực mạnh, nghi do “tiếp xúc trực tiếp với chất tẩy dính vào vùng kín.”
Tôi đứng lặng.
Đúng lúc ấy, y tá cầm lên một chiếc quần đỏ ướt đẫm, nói tìm thấy trong túi áo của cô gái đi cùng anh — người đang nằm phòng bên cạnh, bất tỉnh.
Mọi người xung quanh xôn xao.
Còn tôi chỉ mỉm cười, lạnh tanh.
Trong lòng nghĩ:
“Kịch hay thật đấy. Đạo diễn: là tôi.”
 
								 
								 
								