×
×

Đến hôm làm xong tang lễ cho bé Tí – đứa cuối cùng – trời đổ mưa rào, trong gian bếp nhỏ, chị Hải ngồi sụp xuống, nhìn vào cái nồi cháo ngao nhỏ úp vung để góc, bỗng nổi da gà

Làng Đông Phụ, huyện Hòa Hải, mấy tháng nay không ai dám nhắc đến nhà chị Hải. Chỉ trong 9 ngày, ba đứa con của chị – bé Na (7 tuổi), bé Kèn (5 tuổi) và thằng út (2 tuổi) – lần lượt mất, giống hệt nhau: đều sốt cao, co giật lúc gần nửa đêm và tắt thở vào rạng sáng.

Tang liên tục, khăn trắng phủ đầy sân. Người ta nói nhà chị bị trùng tang, có người bảo do đất dữ, người bảo do chị Hải phạm long mạch.

Nhưng chính chị Hải thì chỉ còn biết ôm đầu, khóc đến ngất.

Đến hôm làm xong tang lễ cho bé Tí – đứa cuối cùng – trời đổ mưa rào, trong gian bếp nhỏ, chị Hải ngồi sụp xuống, nhìn vào cái nồi cháo ngao nhỏ úp vung để góc, bỗng nổi da gà.

Nồi đó… ba đứa đều đã ăn.

Sao lại có mùi lạ thế này?” – chị Hải run tay nhấc vung.

Hàng xóm bà Lự đứng cạnh nhìn thoáng qua đã hét thất thanh:

“Hải! Cháo này hỏng lâu rồi! Trời đất ơi, ngao đen sì thế kia mà mày còn cho trẻ ăn à?”

Chị Hải lắc đầu, mặt trắng bệch:
“Cháo này… không phải em nấu. Em còn cấm lũ nhỏ tự bắc bếp.”

Hai người nhìn nhau, sống lưng lạnh toát.

Chị Hải run rẩy vục tay xuống, kéo lên một con ốc biển lẫn trong cháo, vỏ sần sùi lạ hoắc.


Đúng lúc đó, thằng Tụng – hàng xóm – chạy sang, mặt tái mét

“Chị Hải! Em phải nói… Mấy hôm trước em thấy dì Mão – chị dâu của chị – đem bao gì trắng trắng bỏ ở gốc bếp nhà chị. Em tưởng đồ ăn…”

Chị Hải chết sững. Dì Mão là chị dâu cả, xưa nay vốn hay khó chịu vì bố mẹ chồng chia đất nhiều cho vợ chồng chị.

Bà Lự gằn giọng:
“Gọi trưởng thôn! Việc này có vấn đề!”


Khi đào góc bếp lên, tất cả đứng im như tượng

Trưởng thôn, công an xã và người làng cạy từng lớp đất. Một chai nhựa được lôi lên. Bên trong là:

Một ít bột màu trắng

Vài mảnh vỏ ngao khô

Một tờ giấy vàng ghi nguệch ngoạc:
“Ăn vào sẽ yếu mệnh – ốm mà đi.”

Không ai nói nổi câu nào.


Trưởng thôn yêu cầu dì Mão sang

Dì Mão vừa bước vào đã run lập cập.

“Chị bỏ gì trong nhà người ta?” – trưởng thôn nghiêm giọng.

Dì Mão quỵ xuống, khóc òa:

“Tôi… Tôi chỉ muốn vợ chồng nó phải chuyển đi để lại nhà đất cho con tôi. Tôi đặt bùa dọa thôi… không ngờ…”

Chị Hải đứng trân trân, như hóa đá.

“Chị cho con tôi ăn cái gì?” – giọng chị như xé họng.

Dì Mão lắp bắp:
“Không… không phải tôi cho ăn! Tôi giấu gói thuốc bùa ở góc bếp, còn nồi cháo… tôi chỉ… bỏ thêm ít ngao nhặt ngoài chợ cá…”

Trưởng thôn quát lớn:
“Ngao đó là loại ngao lụa ngâm formol! Chợ vừa thu giữ tuần trước! Cô có biết độc cỡ nào không?!”

Dì Mão gục xuống như cái bao rỗng.

Tối đó, chị Hải mở cuốn vở học sinh của bé Na. Trang cuối cùng bé viết vội:

“Hôm nay dì Mão bảo: ‘Ăn đi cho chóng lớn, đừng nói mẹ.’ Cháo mặn lắm.”

Chị Hải chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã quỵ.


Trong đêm, cả làng Đông Phụ im phăng phắc. Không ai nghĩ bi kịch của ba đứa nhỏ lại bắt nguồn từ lòng tham đất và một nồi cháo ngao tưởng chừng vô hại.

Và câu nói ám ảnh nhất mà người ta nhắc mãi:

Tội trời đày còn tránh được.
Tội lòng người… không tránh kịp.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News