×
×

Điện thoại ai đó đặt trên bồn rửa đột ngột sáng lên. Tin nhắn gọi đến – bật loa ngoài.** Giọng đàn ông ồm ồm, nói nhanh và lạnh tanh:

NHƯNG TIẾNG ĐIỆN THOẠI BẬT LOA NGOÀI KHIẾN TÔI SUÝT NGẤT:
“5 PHÚT NỮA HÀNH ĐỘNG, ĐÁM CƯỚI SẼ THÀNH ĐÁM TANG…”**

Sáng hôm đó, tôi make-up xong, mặc áo dài đỏ, chỉ chờ nhà trai đến.
Bên ngoài ai cũng nhộn nhịp, chỉ riêng tôi là đang run.

Tối qua, tôi nghe phong phanh mẹ chồng tương lai nói với anh họ bên nhà trai:

“Để lát tao vào duyệt con dâu trước. Được thì rước, không được thì khỏi.”

Nghe câu đó, tim tôi thắt lại.
Lấy chồng mà như đi thi tuyển nhân sự.

Ngay lúc nhà trai báo “5 phút nữa tới”, tôi bí mật chui vào nhà tắm để hít thở, trấn tĩnh bản thân.

Nhưng đúng lúc đó…

**Điện thoại ai đó đặt trên bồn rửa đột ngột sáng lên.

Tin nhắn gọi đến – bật loa ngoài.**

Giọng đàn ông ồm ồm, nói nhanh và lạnh tanh:

“5 phút nữa hành động.
Đám cưới hôm nay sẽ thành đám tang.
Ông nhớ làm đúng lời tôi dặn.”

Tôi đứng sững, tay lạnh toát, sống lưng chạy dọc từng luồng điện.
Tôi nhìn quanh—cạnh đó chỉ có điện thoại của mẹ chồng tương lai.

Cổ họng tôi nghẹn cứng:
Bà đang chuẩn bị làm gì?
Ai chuẩn bị “hành động”?
Ai sẽ chết?

Tôi run lẩy bẩy, áp tai sát cửa nhà tắm.

Ngoài phòng, giọng mẹ chồng vang lên:

“Đến chưa? Nhanh lên.
Tao phải vào xem con bé này có hợp không, chứ để nó bước chân vào nhà tao rồi thì muộn.”

Tôi muốn hét lên cảnh báo nhưng cổ họng cứng đơ.

Giây phút đó, tôi hiểu:
Có chuyện rất nguy hiểm sắp xảy ra – và có thể nhắm vào chính tôi.


**Đúng lúc đó, cửa phòng mở bật mạnh.

Là anh trai ruột tôi.**

Anh kéo tay tôi:

“Ra ngoài ngay! Cảnh sát muốn gặp em.”

Tôi bủn rủn chân tay.
Cảnh sát? Chủ rể chưa đến mà cảnh sát đã tới?

Bước ra khỏi nhà tắm, tôi thấy ba mẹ tôi đứng tím tái, cả đoàn nhà trai đang hoang mang đứng ngoài sân.
Cảnh sát giữ trong tay… điện thoại của mẹ chồng tương lai.

Người công an hỏi tôi:

“Cô là Hạnh – cô dâu hôm nay đúng không?”

Tôi gật, môi run bần bật.

Anh ta nghiêm giọng:

“Một người đàn ông đã bị bắt cách đây 10 phút.
Hắn khai nhận được thuê phá lễ cưới này.
Hắn nói người thuê hắn… dùng số điện thoại này.”

Tôi nhìn sang mẹ chồng tương lai.
Bà tái mét, lắp bắp:

“Không… không phải tôi! Có ai đó vu khống tôi!
Tôi… tôi chỉ gọi người đến… để… để dọa cho nó bỏ cưới thôi! Chứ tôi không thuê… giết ai cả!”

Cả họ nhà trai chết lặng.
Chú rể đứng như trời trồng, mắt mở to không tin nổi mẹ mình.


Nhưng cú twist cuối mới khiến mọi người sững sờ.

Kẻ thuê sát thủ… không phải mẹ chồng tương lai.

Khi tra ngược dữ liệu cuộc gọi, cảnh sát tìm được… sim rác gắn cùng một điện thoại mà cô dì bên nhà gái đang cầm.

Và người đứng sau tất cả…
chính là dì ruột tôi, người luôn ghét cuộc hôn nhân này vì bà muốn tôi lấy con trai của một người quen để “lợi nhà”.

Bà cầm sim mẹ chồng tương lai hôm qua khi sang giúp chuẩn bị, đã lén ghi âm giọng bà để giả giọng qua điện thoại, tạo hiện trường giả nhằm phá hủy đám cưới.

Kế hoạch của bà là:

Vu cho mẹ chồng tương lai thuê giang hồ

Làm hai bên cãi vã, hủy cưới

Ép tôi “quay đầu” về với người đàn ông bà chọn

Tôi nhìn dì mình, người đã nuôi tôi mấy năm đại học, mà không thốt được câu nào.


Sau tất cả, tôi quay sang nhà trai, nói một câu mà tôi không hề hối tiếc:

“Con xin phép hoãn đám cưới hôm nay.
Nhưng không phải vì con sợ ai cả.
Mà vì con cần phân biệt rõ ai thật lòng thương mình… và ai chỉ muốn điều khiển cuộc đời mình.”

Nhà trai đồng ý.
Chú rể nắm tay tôi:

“Anh đợi em. Bao lâu cũng được.”

Còn dì ruột… bị mời về phường làm việc.

Còn mẹ chồng tương lai – người tưởng là thủ phạm – nhìn tôi hồi lâu rồi khẽ nói:

“Con không phải đi thi. Không ai có quyền duyệt con hết.
Mẹ xin lỗi vì đã để con hiểu sai.”

Tôi đứng giữa sân, váy cưới vẫn còn mới tinh, nhưng trái tim vừa trải qua cú sốc mà có lẽ cả đời tôi sẽ không quên.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News