Con gái tôi mười lăm tuổi, đang nằm trong phòng hồi sức đặc biệt. Bác sĩ nói thẳng: ung thư giai đoạn cuối, chỉ có máy thở mới giữ được từng nhịp sống mong manh cho con.
Mỗi ngày tôi ngồi bên giường, nhìn lồng ngực con nhấp nhô theo tiếng máy, lòng đau đến tê dại. Con bé vẫn còn tỉnh, đôi lúc mở mắt nhìn tôi, mấp máy môi gọi “mẹ”, rồi lại chìm vào giấc ngủ mê man vì thuốc.
Trong lúc tôi còn chưa biết phải níu giữ con thế nào… thì mẹ chồng tôi bắt đầu lộ mặt thật.
Ban đầu là những câu nói tưởng như vô tình:
“Con bé khổ thế này, sống cũng chỉ thêm đau.”
“Nhà này cần có cháu trai nối dõi, chứ thế này thì tuyệt tự à?”
Rồi dần dần, bà ngày nào cũng lảng vảng trước cửa phòng hồi sức, hỏi y tá giờ thăm nuôi, hỏi bác sĩ về khả năng “ngừng điều trị”. Có lần tôi đi mua cháo cho con về, quay lại đã thấy bà đứng sát giường bệnh, tay đặt lên thành máy thở, ánh mắt lạnh tanh.
Tôi gào lên.
Bà chỉ nhún vai:
“Tao là bà nội nó. Tao lo cho cả dòng họ.”
Tôi báo chồng.
Anh cúi đầu im lặng.
Tôi báo họ hàng.
Họ khuyên tôi “nhẫn nhịn, giữ hòa khí”.
Đến lúc đó, tôi hiểu: nếu tôi không tự cứu con mình, sẽ không ai cứu cả.
Hôm ấy, tôi giả vờ mệt mỏi, nói với mẹ chồng:
“Con phải về nhà lấy ít giấy tờ, với thay đồ. Nhờ mẹ trông cháu giúp một hôm.”
Bà ta mừng ra mặt.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, bà gật đầu rất nhanh:
“Ừ, về đi. Để mẹ lo.”
Tôi đi thật.
Nhưng không về nhà.
Tôi xuống thẳng phòng công tác xã hội của bệnh viện, gặp bác sĩ điều trị, điều dưỡng trưởng, và cả công an phường đã được tôi liên hệ từ trước. Tôi trình bày toàn bộ, đưa ra những đoạn ghi âm, tin nhắn, cả lời đe dọa mà bà từng buột miệng nói với tôi.
Họ bảo tôi chờ.
Chỉ chưa đầy một tiếng sau, chuông điện thoại reo lên.
“Mời chị quay lại ngay.”
Khi tôi chạy đến phòng hồi sức, cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng chết lặng.
Mẹ chồng tôi đang bị giữ chặt hai tay. Bà gào lên, miệng không ngừng chửi rủa. Trước mặt bà là máy thở của con tôi đã bị rút nguồn điện, may mắn là y tá phát hiện kịp thời.
Bác sĩ nhìn tôi, giọng nghiêm khắc:
“Nếu chậm thêm vài phút nữa, chúng tôi không dám chắc điều gì.”
Mẹ chồng tôi bị mời ra ngoài, lập biên bản ngay tại chỗ. Bà không còn gào khóc, chỉ liên tục lặp lại một câu:
“Nó là con gái… giữ lại làm gì…”
Tôi bước đến bên giường con, nắm chặt tay con bé. Bàn tay nhỏ xíu, lạnh nhưng vẫn còn sự sống. Tôi cúi xuống thì thầm:
“Mẹ ở đây. Không ai làm hại con được nữa.”
Chiều hôm đó, chồng tôi đến. Anh đứng rất lâu ngoài hành lang, không dám bước vào. Khi ký vào biên bản cam kết bảo vệ bệnh nhân và đơn tách giám hộ y tế khỏi mẹ anh, tay anh run bần bật.
Từ ngày hôm ấy, mẹ chồng tôi không còn được phép bước chân vào bệnh viện.
Con gái tôi vẫn đang chiến đấu từng ngày. Có thể con không thắng được bệnh tật, nhưng ít nhất, con được sống trọn từng giây còn lại bằng chính sự sống của mình, chứ không phải bằng sự toan tính độc ác của người khác.
Có những người nhân danh dòng họ, nối dõi, huyết thống…
Nhưng lại sẵn sàng giết chết một đứa trẻ đang thở.
Và cũng có những người mẹ, khi bị dồn đến tận cùng, sẽ không còn sợ gì nữa —
bởi vì bản năng bảo vệ con mạnh hơn mọi thứ trên đời.