×
×

Khi xuất viện sau ca phẫu thuật, tôi mong con trai đến đón về nhà. Nhưng cả ba người con đều không đến, nên bà tức giận nhắn tin về mảnh đất 200 mét mặt đường ở trên phố

Tôi xuất viện sau ca phẫu thuật ruột thừa biến chứng. Bác sĩ dặn phải có người nhà đưa về. Thế mà ba đứa con tôi – đứa nào cũng điện thoại đời mới, lương tháng chục triệu – lại trả lời cùng một kiểu:

“Con đang bận họp.”

“Con đang đi công tác.”

“Con đang đưa vợ con đi khám.”

Một giọt nước cũng có giới hạn.

Tôi ngồi ở ghế đá bệnh viện đến hơn hai tiếng, bụng còn đau nhói theo từng nhịp thở. Người ta ra vào tấp nập, ai cũng có người thân đỡ đần. Còn tôi – mẹ chúng – lại ngồi như một kẻ thừa trong cuộc đời chúng.

Đến khi cơn đau dồn lên tận óc, tôi bấm điện thoại, chỉ nhắn đúng một câu vào nhóm gia đình:

“Mẹ tính sang tên mảnh đất 200 mét mặt đường trên phố. Đứa nào rảnh thì đến đưa mẹ về.”

Chưa đầy 15 phút, không một, mà cả ba đứa đều gọi tới dồn dập:

“Mẹ ở đâu? Con đang đến!”

“Mẹ đừng đi taxi, nguy hiểm lắm!”

“Con gần bệnh viện rồi!”

Tôi vừa tắt máy chưa xong thì ba chiếc ô tô sang màu đen bóng loáng từ ba hướng ùa vào cổng viện. Chúng lao ra mở cửa, tranh nhau dìu tôi như thể chưa từng để mẹ ngồi còng lưng chờ hơn hai tiếng.

Con gái cả rối rít:

“Mẹ ơi con kẹt xe, chứ con lo lắm!”

Thằng thứ hai thì kéo vali y tế, đeo kính đen:

“Con bỏ hết việc, chạy thẳng từ công ty qua!”

Thằng út ôm tôi, nước mắt giàn giụa:

“Mẹ đi đứng cẩn thận chứ! Để con lo cho mẹ!”

Người ta nhìn vào chắc tưởng chúng hiếu thảo lắm.

Tôi chỉ lạnh lùng gỡ tay từng đứa ra:

“Đứng xa ra. Mẹ tự đi được.”

Ba đứa nhìn nhau, bối rối.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi nói đủ lớn để cả cổng viện nghe:

“Khi mẹ cần được đón về, các con bận.

Khi mẹ nói đến đất, các con chạy nhanh hơn cứu thương.”

Ba cái mặt tái dại.

Tôi mở túi, lấy tờ thông báo sang tên tôi đã chuẩn bị cho người cháu họ – đứa đã thay phiên chăm tôi suốt thời gian nằm viện, giặt từng cái khăn, mua từng hộp cháo.

Tôi giơ tờ giấy lên:

**“Mảnh đất 200 mét mặt đường – mẹ đã ký sang tên cho người biết thương mẹ.

Không phải cho kẻ chỉ nhớ đến mẹ khi có tài sản.”**

Cả ba đứa con đứng sững, miệng há hốc như bị trời giáng búa.

Thằng thứ hai hét lên:

“Mẹ làm thế là… bất công!”

Tôi nhìn thẳng:

“Các con bỏ mẹ giữa bệnh viện… thế là công bằng?”

Không ai dám nói thêm câu nào.

Tôi quay sang người cháu họ:

“Dì phiền con đưa dì về. Dì tin con.”

Nó dắt tôi lên chiếc xe Dream cũ kỹ, chạy chậm chậm qua ba chiếc ô tô sang đang đậu chềnh ềnh như ba cái tủ lạnh giữa sân.

Tôi ngoái lại, nói câu cuối:

“Tiền có thể kiếm lại. Còn đạo làm người – mất là mất luôn.”

Ba đứa con cúi gằm mặt. Còn tôi – dẫu đau lòng – vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.

tôi đã tự đòi lại giá trị của mình, thay vì để tình mẹ bị đem ra cân bằng… số mét đất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News