Tôi bị câm từ năm mười hai tuổi.
Người ta nói là do cú sốc tâm lý sau cái chết của bố ruột tôi. Một tai nạn giao thông. Xe tải. Chết tại chỗ. Từ ngày đó, tôi không nói thêm một lời nào nữa. Bác sĩ bảo dây thanh quản không sao, chỉ là tôi tự khóa miệng mình lại.
Mẹ tôi tái hôn sau đó hai năm. Bố dượng là người ngoài nhìn vào thì hiền lành, chịu khó, thương vợ con. Chỉ có tôi biết, mỗi lần ông ta nhìn tôi, ánh mắt ấy không hề giống ánh mắt của một người bố.
Mười chín năm trôi qua, tôi sống trong căn nhà ấy như một cái bóng. Không tiếng nói, không phản kháng. Ai bảo gì làm nấy. Người ta quen dần với việc tôi không thể lên tiếng.
Cho đến đúng ngày giỗ bố ruột tôi.
Buổi sáng hôm đó, khi tôi thắp nén nhang trước bàn thờ, ngực bỗng nghẹn lại, cổ họng nóng ran. Một cảm giác lâu lắm rồi tôi mới thấy. Tôi cúi đầu, môi run lên, và một âm thanh bật ra.
“Bố…”
Chính tôi cũng chết lặng.
Mẹ tôi đang cắm hoa thì đánh rơi cả bình. Bà quay lại nhìn tôi như nhìn thấy ma. Tôi há miệng lần nữa, giọng khàn đặc nhưng rõ ràng:
“Con… nói được rồi.”
Căn nhà rơi vào im lặng nặng nề.
Chỉ có bố dượng tôi là biến sắc.
Ông ta không mừng. Không bất ngờ theo kiểu vui sướng. Mặt ông tái đi, hàm răng nghiến chặt, tay run lên rất nhẹ. Ánh mắt ông ta nhìn tôi lúc đó, không phải sợ hãi mơ hồ, mà là hoảng loạn thật sự.
Chiều hôm đó, khi mẹ tôi ra chợ, ông ta kéo tôi vào phòng, đóng sầm cửa lại.
“Câm miệng lại.”
Giọng ông ta gằn từng chữ.
“Mày mà mở miệng nói linh tinh, tao đuổi mày ra khỏi nhà này.”
Tôi nhìn thẳng vào ông ta, lần đầu tiên trong đời không cúi đầu. Tôi nói chậm, từng chữ còn lạc giọng:
“Ông sợ tôi nói ra chuyện gì?”
Câu hỏi ấy như một nhát dao.
Ông ta nổi cơn điên. Đập bàn, hất ghế, gào lên rằng tôi là đồ vô ơn, rằng cái nhà này không nuôi kẻ phản phúc. Ông ta còn nói, nếu tôi còn ở đây, cả nhà sẽ tan nát.
Nhưng ông ta không biết một điều.
Mười chín năm câm lặng, tôi không hề sống vô thức.
Ngay từ khi tôi bắt đầu nói lại được, tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Tối hôm đó, trong bữa cơm giỗ, tôi đứng dậy trước bàn thờ bố ruột. Mẹ tôi còn đang run run nhìn tôi, thì tôi lên tiếng, rõ ràng hơn buổi sáng rất nhiều:
“Con không bị câm vì sốc.
Con câm… vì con đã thấy sự thật.”
Bố dượng tôi bật dậy, quát lớn:
“Mày im ngay!”
Nhưng đã muộn.
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc USB, đặt lên bàn.
“Trong này là đoạn ghi âm, video, và lời khai tôi đã nộp cho công an từ tuần trước.”
Mẹ tôi sững sờ:
“Con nói gì vậy?”
Tôi quay sang mẹ, giọng bình tĩnh đến lạnh người:
“Tai nạn của bố không phải là tai nạn. Là do người này dàn dựng.”
Bố dượng tôi lao tới, định giật lấy USB, nhưng cửa nhà bật mở.
Công an bước vào.
Ông ta khụy xuống ngay giữa nhà, miệng ú ớ không thành lời. Hóa ra, suốt mười chín năm qua, mỗi lần ông ta nhìn tôi, ông ta không sợ tôi yếu đuối — mà sợ tôi nhớ lại.
Tôi đã không nói suốt mười chín năm, không phải vì tôi quên, mà vì tôi chờ đến ngày thích hợp nhất.
Ngày giỗ bố tôi.
Ngày mà ông ta không còn chỗ trốn.
Có những bí mật chỉ tồn tại được khi người biết nó không thể lên tiếng.
Nhưng một khi người câm đã nói lại được,
thì đó là lúc tất cả phải trả giá.