Lan và Minh cưới nhau 10 năm mới có con.
Họ chạy chữa khắp nơi, bán cả mảnh đất tổ tiên mới đủ tiền làm IVF.
Trời thương, cuối cùng họ sinh đôi hai bé gái – Bông và Bi.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn thì ngay ngày Lan sinh, bà Hảo – mẹ chồng cô – chỉ liếc nhìn một cái, rồi quay đi lạnh tanh:
“Hai con gái thôi à? Đúng là nhà này vô phúc…”
Từ đó, trong căn nhà ba tầng ở phường An Phú, không ngày nào Lan không cảm thấy mình như người thừa.
Mẹ chồng suốt ngày ca ngợi “con dâu hàng xóm sinh quý tử”, còn Lan chỉ cúi đầu im lặng, cặm cụi nuôi hai đứa bé.
Thời gian trôi, hai bé gái càng lớn càng đáng yêu.
Lan vẫn nghĩ, rồi bà Hảo sẽ thương cháu, nhưng không…
Ngược lại, bà càng tỏ ra lạnh nhạt.
Bà cưng chiều con trai, còn cháu gái thì chỉ quăng cho gói mì tôm, chẳng bao giờ nấu món gì tử tế.
Cho đến một buổi chiều tháng Bảy, Lan tan làm sớm, mưa lâm thâm.
Cô vừa dựng xe trước cửa thì nghe tiếng bà Hảo nói nhỏ với giúp việc – cô Sen – trong bếp:
“Mày nhớ nhé, tối nay nấu riêng cho hai đứa nhỏ bát cháo gan gà. Bỏ thêm cái thứ tao để trong lọ thủy tinh trên kệ ấy, cho chúng nó ăn hết, đừng để sót.”
Giọng bà khẽ khàng, dằn từng chữ.
Lan thoáng rùng mình — vì cô biết rõ, lọ thủy tinh đó chính là thứ bà vẫn giấu kín, nói là “thuốc dân tộc quý lắm, người ngoài đụng vào là chết”.
Tim đập thình thịch, Lan lén bước lại gần.
Qua khe cửa, cô thấy bà Hảo đang lôi từ tủ ra một túi bột màu nâu, đổ vào chén, khuấy với cháo.
Mùi hăng hắc bốc lên khiến Lan nôn nao.
Cô Sen – giúp việc – thì thều thào run rẩy:
“Mẹ ơi, thứ này… con thấy ghi là ‘thuốc phá thai gia súc’, sao cho trẻ con ăn được ạ?”
Bà Hảo trừng mắt:
“Câm miệng! Tao bảo sao làm vậy. Tao chỉ muốn dằn mặt con dâu. Để xem không có con trai thì giữ nổi cái nhà này bao lâu…”
Lan chết lặng.
Tay cô run bần bật, nước mắt trào ra.
Cô vội lao vào giằng lấy nồi cháo, hét lên:
“Mẹ định giết cháu mình à?!”
Bà Hảo sững người, rồi hét lại:
“Giết gì mà giết! Tao dạy cho mày biết, nhà này cần cháu đích tôn, không cần đồ vô dụng như mày!”
Hai người giằng co, nồi cháo đổ tràn xuống sàn, bốc khói nghi ngút.
Lan lảo đảo, ôm hai con vào lòng.
Minh từ ngoài chạy vào, thấy cảnh đó chỉ biết đứng chết trân.
Công an phường An Phú sau đó xác minh, “bột thuốc” trong lọ thủy tinh chứa độc tố gây suy gan cấp, cực kỳ nguy hiểm cho trẻ nhỏ.
Bà Hảo khai “chỉ định hù dọa con dâu”, nhưng bằng chứng quá rõ.
Tin lan khắp xóm, ai cũng rùng mình, gọi đó là “món ăn kinh khủng nhất của An Phú”.
Hai năm sau, Lan đưa hai con rời khỏi căn nhà ấy, mở một quán nhỏ ở thị trấn Phúc Lâm.
Ngày khai trương, người ta thấy trên bàn thờ có di ảnh một người đàn ông — chính là Minh.
Anh mất trong tai nạn giao thông khi cố đưa mẹ lên bệnh viện tâm thần sau biến cố đó.
Trước khi chết, Minh chỉ kịp nhắn cho Lan một tin:
“Anh xin lỗi… Mẹ đã giấu 3 sổ đỏ vào tủ sau bàn thờ. Đừng bao giờ quay lại căn nhà đó nữa.”
Câu chuyện khép lại, nhưng đến giờ dân An Phú vẫn nhắc với ánh mắt ám ảnh:
“Người ta sợ nhất là rắn độc, còn Lan – cô ấy từng sống chung với một con rắn đội lốt người…”