Mẹ chồng tôi – bà Lựu, 72 tuổi – bị liệt dây thần kinh số 7 sau một cơn đột quỵ nhẹ cách đây 2 năm.
Từ ngày đó, bà chỉ ú ớ, nói không rõ tiếng, nửa mặt xệ xuống, tay phải yếu, đi lại khó khăn.
Nhà chỉ có hai vợ chồng tôi và bà.
Chồng tôi – anh Phong – làm kỹ sư công trình, một tháng đi công tác ba tuần.
Trong mắt hàng xóm, tôi là con dâu hiếu thảo, luôn tắm rửa, đút cơm, xoa bóp cho mẹ chồng.
Nhưng không ai biết phía sau cánh cửa nhà này… là một sự thật ghê tởm mà tôi tưởng sẽ được che giấu mãi mãi.
Mỗi khi chồng đi công tác… cô ta dẫn bồ về
Cô con dâu tên Hân, 29 tuổi, đẹp, trắng, ăn nói ngọt, ai nhìn cũng nghĩ là ngoan hiền.
Nhưng cứ mỗi cuối tuần chồng không có nhà, Hân lại nhắn tin:
“Anh qua đi, mẹ em không nói được đâu.”
Gã bồ tên Dũng, làm sale nhà đất, khệnh khạng và cực kỳ trơ trẽn.
Hai đứa dẫn nhau về phòng ngủ của vợ chồng, cười nói rộn ràng, cố tình không đóng cửa hoàn toàn.
Bà Lựu ngồi ở phòng khách, bất lực nhìn mọi thứ qua khe cửa, đôi mắt già nua đầy nước. Bà cố hét nhưng chỉ phát ra tiếng “ư…ư…” như gió thở.
Hân biết mẹ chồng không thể nói.
Và đó chính là lý do cô ta không hề sợ hãi.
Nhưng Hân không biết: bà Lựu vẫn luôn âm thầm hồi phục giọng nói
Một tháng trước đám cưới của cháu nội – con của vợ chồng người anh cả – bà bắt đầu được mời tập phục hồi chức năng chuyên sâu hơn ở bệnh viện quận.
Không ai để ý, nhưng mỗi tối bà đều tập phát âm từng chữ.
Từng chữ một.
– “h…”
– “n…”
– “đ…”
Cơ miệng đau rát nhưng bà kiên trì.
Không ai biết vì sao bà đột nhiên quyết tâm đến vậy.
Chỉ mình bà hiểu: nếu bà còn im lặng, thằng con trai Phong sẽ bị phản bội cả đời.
Và rồi, đám cưới hôm đó – ngày mọi thứ vỡ òa
Buổi tiệc tổ chức tại nhà hàng lớn.
Quan khách đông đúc, họ hàng hai bên tụ tập đông đủ.
Đến lúc mời người đại diện gia đình chú rể phát biểu, anh Phong đẩy xe lăn cho mẹ lên sân khấu cho có mặt. Không ai mong bà nói được gì, chỉ nghĩ bà đứng đó cho vui.
MC cúi xuống đưa mic lại gần để hỏi vài câu tượng trưng.
Nhưng bất ngờ…
Bà Lựu tự đưa tay lên, giật lấy micro.
Hân đang cười nói với họ hàng bỗng khựng lại.
Cả hội trường im phăng phắc.
Bà Lựu, với giọng khàn đục nhưng rõ từng chữ, nói chậm nhưng chắc:
“Tao… biết hết rồi… Hân.”
Không ai tin vào tai mình.
Anh Phong đứng sững.
Hân tái mét.
Bà Lựu run run chỉ tay về phía con dâu:
“Mỗi… cuối… tuần… mày… dẫn… trai… về… nhà tao.”
Hội trường nổ tung.
Cả dòng họ đứng bật dậy.
Hân ngã quỵ ngay tại chỗ, giọng run bần bật:
“Mẹ… con xin mẹ… Là… là hiểu lầm…”
Nhưng bà Lựu tiếp tục, giọng càng lúc càng rõ:
“Tao… không… nói được… nhưng tao… thấy… hết.”
Một video từ camera góc cầu thang (do bà tự nhờ cháu họ lắp lại hai tháng trước) được chiếu ngay lên màn hình.
Hân gào khóc, xin tắt đi, nhưng đã muộn.
CÁI KẾT
Gia đình chồng họp ngay tại nhà hàng, trước sự chứng kiến của họ hàng và luật sư:
– Hân bị yêu cầu rời khỏi nhà,
– mất quyền nuôi con tạm thời để chờ tòa xử,
– và toàn bộ tài sản do chồng làm ra được niêm phong để phân chia, tránh cô ta tẩu tán.
Anh Phong ngồi trên ghế, đầu cúi gục, tay run run:
“Sao em có thể…?”
Còn bà Lựu…
Sau bao năm ú ớ, ngày bà nói được trở lại, bà không chọn nói lời đầu tiên là “con”.
Bà chọn nói sự thật.
Bởi đó là điều duy nhất có thể cứu con trai bà khỏi một cuộc hôn nhân mục ruỗng.