×
×

Mẹ chồng tôi khi-nh con dâu ra mặt vì chỉ làm nghề bán tôm bán cá, còn con trai bà thì làm giảng viên, 1 hôm tôi đi ngang qua phòng thấy bà bảo sẽ cho chồng tôi cưới vợ 2 học vấn cao

Cả khu chợ ai cũng biết Dung là con dâu của bà Phượng – vợ giảng viên đại học tiếng tăm, còn Dung thì chỉ là cô bán tôm cá ngoài chợ đầu mối.
Ngày cưới, bà Phượng đã không ưng, bảo “giảng viên mà cưới dân chợ búa, nói ra thiên hạ cười chết”.
Nhưng vì Hùng – con trai bà – nhất quyết lấy, bà đành cắn răng chịu.

Từ ngày Dung về làm dâu, bà Phượng đối xử chẳng khác gì người giúp việc.
Bữa cơm bà ăn riêng, chén bát Dung dùng bà cũng bắt rửa riêng.
Lâu dần, Dung quen, chỉ im lặng chịu đựng. Ai hỏi, cô chỉ cười nhạt:
– Mẹ chồng tôi kỹ tính, chứ tôi không sao.

Cho đến một ngày, Dung đi ngang qua phòng bà Phượng, nghe thấy giọng bà vọng ra, nhỏ nhưng rõ từng chữ:
– Con phải lấy người xứng với con. Con dâu này mẹ chịu đủ rồi. Mẹ sẽ tìm cho con một cô vợ khác – có học, có địa vị, để mẹ còn ngẩng mặt với đời.

Dung chết lặng sau cánh cửa.
Cô về phòng, nằm im suốt đêm. Hôm sau vẫn cười nói như không, vẫn nấu ăn, giặt giũ, thậm chí còn mua quà biếu mẹ chồng.
Cả nhà tưởng cô đã nguôi ngoai.
Chỉ có Dung biết, từ hôm đó, trong lòng cô đã nhen lên ngọn lửa khác.

Vài tháng sau, bà Phượng thật sự mai mối được cho Hùng một cô gái “có học”, từng du học về, nhà lại khá giả. Bà ra sức vun vào, còn Dung thì cười:
– Mẹ cứ làm, con ủng hộ.
– Thật à? – bà Phượng ngạc nhiên.
– Dạ, con mừng cho anh ấy, nếu anh có người hợp hơn.

Đám cưới được tổ chức rình rang. Dung vẫn đứng ngoài, giúp chuẩn bị, nấu nướng, dọn dẹp, chẳng ai ngờ cô lại bình thản đến thế.
Đêm tân hôn, khi Hùng dắt “vợ hai” vào phòng mới, Dung đứng chờ sẵn ở đó, tay cầm một tập giấy tờ.

– Hai người định vào phòng này à? – cô cười nhẹ – Tiếc quá, căn nhà này là đứng tên tôi.
Bà Phượng sững sờ.
Dung rút ra cuốn sổ hồng, công chứng rõ ràng, kèm tờ đơn ly hôn đã ký sẵn.
– Tôi đã ký rồi. Anh muốn cưới ai thì cưới. Nhưng anh và mẹ phải dọn ra khỏi nhà ngay. Tôi mua lại căn nhà này từ tiền bán hàng suốt 8 năm, và giấy tờ đã sang tên tôi từ tháng trước.

Hùng tái mặt, bà Phượng ngồi phịch xuống ghế, không nói nên lời.
Còn Dung – người đàn bà từng bị coi thường vì “bán tôm cá” – chỉ khẽ mỉm cười, xách vali bước ra ngoài giữa ánh mắt sững sờ của cả nhà.

Đêm hôm đó, khu chợ đèn vẫn sáng, tiếng dao thớt, tiếng cười nói rộn ràng.
Người ta thấy Dung ngồi giữa sạp hàng quen, bình thản gỡ từng con tôm, như thể chẳng có gì vừa xảy ra.
Chỉ có một điều thay đổi – lần đầu tiên, bà Phượng hiểu thế nào là “người phụ nữ tưởng hiền nhưng không hề yếu”.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News