×
×

MẸ CHỒNG VỨT ĐỒ ĂN MÌNH LÀM CHO CON TRAI VÀO SỌT RÁC CHỈ VÌ NGỨA MẮT?

Nay mình làm kimbap cho con trai ăn dặm. Bà nội thấy liền đổ hết vào thùng rác rồi lớn tiếng mắng: “Người Việt thì nấu đồ ta mà ăn, bày đặt bắt trước Tây” Mình ức quá tâm sự với chồng thì chồng lại nói: “Mẹ nói sao thì nghe lời đi, cái tính hơn thua mãi không chừa”… Khi cô vừa đặt đĩa kimbap lên bàn, bà nội của Bon – mẹ chồng cô – từ trên gác bước xuống. Ánh mắt bà dừng lại trên đĩa thức ăn đầy màu sắc rồi bỗng sầm xuống. “Cái gì đây? Đồ Hàn à? Con nít Việt mà ăn mấy thứ này hả?” Mai nhẹ nhàng đáp: “Dạ, con xem mấy chuyên gia dinh dưỡng nói kimbap mềm, dễ ăn, đủ chất cho bé tập nhai ạ.” Chưa kịp nói hết câu, bà đã giằng lấy đĩa kimbap ném thẳng vào thùng rác, giọng đanh lại: “Tôi nuôi ba đứa con toàn ăn cháo rau, cơm nát cũng lớn cả rồi. Người Việt thì nấu đồ ta mà ăn, bày đặt bắt chước Tây với Hàn. Rồi con nít lại dở người ra!” Mai c–hết lặng. Mùi cơm rơi vãi trong thùng rác hòa với tiếng Bon khóc khiến lòng cô nghẹn lại. Từ lâu cô đã quen nhịn, quen chịu, nhưng hôm nay — giọt nước mắt lăn xuống, kéo theo cả nỗi uất nghẹn bao tháng ngày. Cô run run nói: “Mẹ ơi, con đâu có ý coi thường cách của mẹ. Nhưng thời bây giờ khác rồi, con chỉ muốn cho cháu ăn tốt hơn thôi. Mẹ thương cháu thì cũng nên để con thử, chứ không phải lấy hết công sức con mà vứt đi như thế…” Không khí trong nhà đặc quánh lại. Bà nội đứng sững vài giây, định quát tiếp thì anh Hưng – chồng Mai – từ ngoài bước vào, thấy thùng rác, tưởng anh sẽ bênh vợ nhưng nào ngờ…

…anh Hưng chỉ cau mày, đặt cặp xuống bàn rồi buông một câu khiến Mai chết điếng:

“Mẹ nói sao thì nghe lời đi, em cãi hoài làm gì? Mẹ đã không thích thì lần sau đừng làm nữa.”

Mai ngẩng đầu nhìn chồng, đôi mắt đỏ hoe vì tủi.

“Anh à, em chỉ làm cho con ăn thôi mà, em đâu làm gì sai…”

Nhưng Hưng không để cô nói hết câu, anh bước đến thùng rác, cúi xuống buộc túi lại, thản nhiên ném ra ngoài sân, như thể muốn dẹp luôn cả cuộc cãi vã.

“Thứ nhất là mẹ anh không thích. Thứ hai, ăn mấy món Tây Tàu này anh cũng chẳng ưa. Em cứ nấu cơm cháo bình thường là được rồi.”

Câu nói của anh rơi xuống, nặng trĩu.
Mai thấy cả người mình như rơi vào khoảng không, hai tay run run bám vào mép bàn để khỏi ngã. Cô không ngờ người chồng từng hứa “luôn ở bên bảo vệ em” lại thản nhiên đứng về phía mẹ như thế.

Bon vẫn đang khóc trong nôi. Tiếng con xen lẫn tiếng muỗi vo ve ngoài sân khiến lòng Mai như bị ai bóp nghẹt.

Bà mẹ chồng thấy con trai im lặng không phản đối mình, càng được thể:

“Thấy chưa, người ta còn biết nghe lời. Nhà này chưa đến lượt con dạy đời đâu, Mai ạ.”

Mai nhìn hai người họ, môi mím chặt đến bật máu. Cô chẳng nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ vào phòng, lấy điện thoại tra từ khóa ‘cách tự làm cơm cuộn cho bé tại nhà’, mắt nhòe đi mà vẫn kiên quyết bấm lưu từng công thức.

Tối hôm đó, khi cả nhà đã ngủ, cô bật đèn bếp, lặng lẽ nấu lại từng món cho con — lần này không phải kimbap, mà là cơm nắm nhỏ xinh với trứng và rau củ.
Cô ngồi thụp xuống cạnh nôi, đặt miếng cơm vào tay Bon. Thằng bé ngậm lấy, cười toe toét, tiếng “măm măm” non nớt vang lên giữa căn nhà im ắng.

Mai cười, nước mắt lăn dài trên má:

“Con chỉ cần ăn ngon là được, còn lại… mẹ chịu hết cũng được.”

Nhưng cô đâu ngờ, tất cả cảnh tượng đó — từ đầu đến cuối — bà mẹ chồng đã đứng nép ngoài cửa nhìn thấy hết.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn, thay vì những lời chì chiết, bà đặt một đĩa cơm nắm còn bốc khói, nói khẽ:

“Tối qua tôi cũng thử làm cho cháu đây… cô coi được không?”

Mai sững người, không tin nổi vào tai mình.
Hưng nhìn mẹ, nhìn vợ, rồi cúi đầu im lặng — có lẽ anh cũng hiểu, người mạnh mẽ nhất trong căn nhà này, chưa từng là anh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News