×
×

Mẹ kế g;/hê gớ–m của tôi giả vờ lấy hoa quả trong buổi tiệc sinh nhật rồi huých vào người khiến con gái tôi ng;/ ã xuống bể bơi sâu 2 mét trong khi cả nhà không ai biết bơi

Buổi chiều sinh nhật tròn tám tuổi của bé An, sân biệt thự được trang trí bằng bóng bay và ánh đèn vàng. Họ hàng lẫn khách khứa đều chỉ chăm chăm vào mẹ kế tôi – bà Hạnh: sang trọng, sắc sảo, lúc nào cũng mỉm cười khiến ai cũng nghĩ bà là người phụ nữ tử tế nhất nhà.

Chỉ có tôi biết nụ cười ấy giả dối đến mức nào.

Bất cứ lúc nào chỉ có hai mẹ con tôi trong nhà, bà ta đều đay nghiến, chì chiết con gái tôi bằng những câu nói độc miệng. Con bé An hiền lành, lúc nào cũng tránh né, tôi nhiều lần định nói với bố tôi – ông Dũng – nhưng mỗi lần nhìn ông già yếu, thất thểu, tôi lại thôi.


Bữa tiệc đang đến phần cắt bánh thì mẹ kế tôi đột nhiên đứng dậy:

— Để mẹ đi lấy thêm dĩa hoa quả cho cả nhà nha.

Giọng bà ngọt như rót mật.

Bà ta bước ngang qua sau lưng bé An. Tôi thấy rõ ràng cái khuỷu tay bà hơi hạ thấp, rồi “HỰC” — một cú thúc nhẹ nhưng rất hiểm.

Bé An chới với, cả thân ngã nhào xuống bể bơi sâu 2 mét ngay sau lưng. Âm thanh “TÙM” vang lên khiến cả sân im bặt.

— AN! — Tôi hét lên, buông hết mọi thứ trên tay, lao tới.

Không ai biết bơi. Tiệc sinh nhật biến thành hỗn loạn: người hét, người chạy tìm phao. Mẹ kế tôi ôm mặt khóc như thể vừa chứng kiến một tai nạn khủng khiếp do… chính bà gây ra.

Tôi đã đứng sát mép bể, chỉ cần nghiêng người là nhảy xuống thì bàn tay lạnh ngắt của bố tôi túm lấy cổ tay tôi, giữ chặt.

— Bố làm cái gì vậy?! Thả con ra! Con bé đang chìm! — Tôi gần như gào lên.

Ông Dũng kéo tôi sát vào, giọng run rẩy như sắp bật khóc:

— Con không được xuống. Con bé… nó biết bơi. Và nó… nó biết hết những gì bà ta đã làm với mẹ ruột con ngày xưa.

Tôi chết trân.


Dưới làn nước xanh, con bé An không hề vùng vẫy. Nó… đang bơi một vòng, nhẹ nhàng như một con cá nhỏ. Đôi mắt nó ngước nhìn tôi qua làn nước, bình thản đến rợn người.

Và nó… cười. Một nụ cười khó đoán, bí ẩn.

Tôi đảo mắt sang mẹ kế tôi: bà ta đã ngừng khóc, đang nhìn xuống nước, mặt trắng bệch không còn giọt máu. Tròng mắt bà run lên như người gặp ma.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy bà sợ đến vậy.


Vài phút sau, bé An tự bơi lên bờ. Mẹ kế tôi lao tới ôm lấy con bé:

— Trời ơi An, con làm mẹ sợ quá…! Con có sao không?

Bé An không nói gì. Nó chỉ nhìn bà ta từ trên xuống, bằng một ánh mắt lạ lùng. Rồi nó bước lại gần tôi, kéo nhẹ tay áo tôi, nói nhỏ:

— Mẹ ơi… con thấy… cái phòng dưới hầm rồi.

Tim tôi thắt lại.

Phòng dưới hầm là nơi bố tôi từng cấm tuyệt đối không cho ai vào. Mẹ ruột tôi từng biến mất trong một đêm mưa gió khi tôi mới mười tuổi, và từ đó căn hầm ấy bị khóa kín.

Tôi chưa kịp hỏi thì bé An nói tiếp, giọng như thì thầm:

— Con nghe bà Hạnh nói chuyện với cô Hằng… Bà ấy bảo ngày xưa mẹ ruột mẹ “không biết điều nên phải dạy cho bài học”… Con không hiểu… nhưng con giận lắm.

Cả người tôi lạnh ngắt.

Mẹ kế tôi phía sau nghe thấy, giật nảy mình, miệng mấp máy:

— Con… con nói bậy gì vậy?

Bé An quay lại nhìn thẳng vào mặt bà ta:

— Con tìm được chiếc vòng có khắc tên mẹ dưới hầm rồi. Cái vòng mẹ ruột của mẹ từng đeo.

Tiếng xì xào khắp buổi tiệc như sóng dội.

Mặt mẹ kế tôi tái mét. Bà ta lùi lại hai bước, chân run, miệng lắp bắp:

— Không… Không thể nào…

Bố tôi bước lên một bước, giọng trầm nhưng đầy hiểm ý:

— Hạnh… em tính giấu đến bao giờ?


Ngay lúc đó, cửa căn hầm dưới nhà bật mở — tự mở, như có ai vừa từ dưới đi lên.

Cả nhà quay phắt lại.

Một người phụ nữ đứng đó, tóc xõa, áo ướt sũng nước, tay cầm chiếc chìa khóa cũ. Bà ấy bước ra ánh sáng, giọng khàn đặc:

— Tao đợi ngày hôm nay… đủ lâu rồi.

Tôi há hốc miệng.

Bé An nắm tay tôi siết chặt, thì thầm:

— Con nói rồi mà mẹ… Trong bể nước, con thấy bóng của bà ấy dưới đáy. Bà ấy bảo… đừng sợ.

Mẹ ruột tôi đã… trở về.

Và mẹ kế tôi thì quỵ xuống ngay tại chỗ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News