Ngày tôi mới cưới vợ, mẹ vợ chẳng ưa tôi ra mặt. Bà giàu, có mấy căn nhà cho thuê, quen sống kiểu “mâm trên”, thấy tôi làm công nhân, lương ba cọc ba đồng thì khinh ra mặt.
Tôi nhớ rõ mồn một bữa đám hỏi, bà bảo nhỏ vào tai vợ tôi:
“Lấy nó rồi sau này khổ thì đừng có về má than.”
Cưới xong, vợ tôi khổ thật — phần vì thương chồng, phần vì gồng gánh nuôi con. Mỗi lần về bên ngoại, mẹ vợ vẫn cứ lời ra tiếng vào:
“Thằng đó mà cũng đòi làm rể bà này à?”
Tôi nghe hết, nhưng không nói. Chỉ cười, rồi âm thầm lao vào làm. Mười năm sau, tôi mở được xưởng cơ khí nhỏ, xây nhà hai tầng, đưa con cái vào trường quốc tế. Không giàu nứt vách đổ tường, nhưng sống đàng hoàng, không mắc nợ ai.
Rồi đến một ngày nọ — bà gọi điện xin ở nhờ…
Mẹ vợ gọi, giọng khàn đặc:
“Má bị người ta giật nhà, giờ không còn chỗ ở… cho má ở ké tụi bây mấy tháng được không con?”
Tôi nhìn vợ — cô ấy bối rối, không dám nói gì. Tôi cười, nói luôn trong điện thoại:
“Má cứ tới, tụi con đón.”
Chiều đó, tôi đích thân chạy xe ra đón. Dọn cho bà một phòng riêng, lắp điều hòa, để sẵn ấm nước, bánh ngọt, máy massage chân. Mẹ vợ rưng rưng, không nói nên lời.
Đêm đó — tôi cho bà “bài học”… theo cách không ai ngờ tới.
Tôi in ra toàn bộ giấy tờ sổ đỏ nhà này đứng tên… vợ tôi. Lặng lẽ đặt lên bàn trà cùng một tờ ghi chú:
“Con từng nghèo. Nhưng con chưa từng hỗn.
Mẹ từng giàu. Nhưng mẹ quên mất cách làm người.
Nhà này là của con gái mẹ – người mẹ từng khuyên ‘đừng về than khổ’.
Giờ mẹ ở đây… không phải vì con nghèo hay giàu, mà vì con không như mẹ từng nghĩ.”
Tôi không nói thêm lời nào. Cả đêm hôm đó mẹ vợ không ngủ.
Sáng hôm sau — bà lặng lẽ dậy sớm, rửa bát, lau nhà, và lần đầu tiên cúi đầu nói với tôi:
“Má xin lỗi con. Lúc trước… má sai quá.”
Tôi cười:
“Con không cần mẹ xin lỗi. Con chỉ mong mẹ sống cùng chúng con cho thanh thản — để con cái, cháu chắt mai sau còn có một người bà chứ không phải một quá khứ để oán trách.”