Mẹ tôi mất chưa tròn 49 ngày, vạt khăn tang còn chưa kịp gỡ, thì bố tôi – người đàn ông 74 tuổi – tuyên bố thẳng thừng:
“Tao sẽ cưới con Liễu – người giúp việc.”
Chúng tôi ba anh em nghe xong sốc không nói nên lời. Con Liễu 38 tuổi, ở đợ cho nhà tôi 4 năm nay, vốn ít nói, hay lầm lũi, nhưng chăm chỉ và biết điều. Tuy nhiên nghĩ đến cảnh mẹ nằm dưới mộ chưa lạnh đất, mà bố đã muốn cưới người khác, đứa nào cũng phẫn nộ, phản đối dữ dội.
Anh cả quát:
“Bố có còn nghĩ đến mẹ không?”
Tôi nghẹn giọng:
“Liễu gọi mẹ là bà, giờ định làm mẹ kế tụi con?”
Em út thậm chí còn dọa từ mặt. Nhưng bố tôi chỉ lặng lẽ nghe hết rồi gằn giọng:
“Tụi bây không có quyền cấm. Tao muốn cho cả họ biết tao sống sao.”
Tuần sau, ông mời nguyên họ nội đến nhà ăn cơm. Ai cũng tưởng là lễ cúng thất mẹ. Nhưng sau mâm cơm đầy ắp rượu thịt, ông kéo ra một chồng giấy, bìa đỏ, phong bì niêm kín để lên bàn. Rồi ông nói rõ từng chữ:
“Đây là di chúc mới. Tất cả đất đai, nhà cửa, sổ tiết kiệm – trị giá hơn 14 tỷ – sẽ chia lại. Liễu có tên trong này như một phần máu thịt. Sau này, khi tao mất, đừng ai đụng đến bà ấy hay tài sản của bà ấy.”
“Vì tụi bây thấy tao già rồi, dễ lừa dễ qua mặt, phải không? Tao không mù đâu. Khi mẹ tụi bây bệnh nằm viện, con Liễu là người thức trắng bên cạnh, còn các con… chỉ gửi tiền và dặn dò từ xa.”
“Tụi bây nghĩ tao dại gái? Không. Tao chọn người sống vì tao, không phải vì sổ đỏ.”
Cả nhà nổ tung. Có người đứng bật dậy đòi bỏ đi, người khác thì bàn ra tán vào, đòi xem giấy tờ. Tôi lao lên giật chồng giấy thì ông đập mạnh tay xuống bàn:
“Không ai được động! Đây là di chúc có công chứng, luật sư sẽ đến làm chứng!”
Ngay lúc ấy, một người đàn ông trung niên vest đen từ phòng bên bước ra – chính là luật sư riêng của bố. Ông ta xác nhận mọi việc đều hợp pháp. Liễu ngồi trong góc, cúi đầu, hai tay siết chặt vào nhau, không nói một lời.
Tôi tưởng mình đang mơ. Cả một đời bố sống đạo đức, thương vợ con, sao lại quay ngoắt đến vậy?
Nhưng rồi đêm đó, khi tôi lang thang ra vườn sau, tôi nghe được một đoạn hội thoại trong bếp giữa bố và Liễu khiến tim tôi nghẹn lại:
– “Tôi không muốn đâu, ông à. Tôi bị chửi, bị ghét, tôi chịu không nổi…”
– “Tôi biết. Nhưng tôi mắc nợ bà – và cả vợ tôi. Bà ấy mất đi là vì cố nhường phần thuốc cuối cùng cho tôi. Nếu không có Liễu nhắc tôi đi khám sớm, tôi cũng đi theo bả rồi…”
Thì ra, bố tôi mắc ung thư nhẹ nhưng đã phát hiện sớm nhờ Liễu ép đi khám, còn mẹ tôi đã giấu mọi người, không uống thuốc, nhường phần điều trị cuối cùng cho bố.
Bố biết ơn cả hai người đàn bà, và chọn sống phần đời còn lại để trả nghĩa cho người ở lại.
Vậy mà chúng tôi – những đứa con – chỉ biết phán xét và giận dữ.
Tôi bỗng thấy hổ thẹn đến tận cùng…