×
×

Một hành khách bên cạnh cũng góp lời: Bác ơi, người ta lên đến huyện toàn đi thêm xe máy cả chục cây

Tối hôm đó, chuyến tàu R-318 chở hơn 80 hành khách từ thị trấn dưới xuôi lên huyện miền núi An Lâm. Trời mưa tầm tã, sấm chớp liên hồi, đường ray xuyên qua những khu rừng rậm, ít khi có ánh đèn.

Trên tàu có một người đàn ông khoảng ngoài 50, dáng gầy, đội chiếc mũ mềm cũ đã bạc màu – thầy giáo Lê Văn Trình, giáo viên dạy Văn ở một trường huyện. Ông ngồi một mình ở toa số 3, tay cầm một tập sách cũ, gương mặt đăm chiêu, có vẻ như đang lo lắng điều gì đó.

“Cho tôi xuống… ngay đoạn đường sắp tới!”

Tàu chạy được hơn một giờ, xuyên sâu vào rừng núi. Bất ngờ thầy Trình đứng bật dậy, bước về phía cửa toa, nói với phụ lái trực toa:

Cho tôi xuống ở đoạn rừng phía trước.

Anh phụ lái Phạm Thành Lâm, còn trẻ, trợn tròn mắt:

Chú nói gì? Ở đó không có trạm, toàn rừng sâu, thú rừng với vực, trời thì mưa… chú xuống đó nguy hiểm lắm!

Một hành khách bên cạnh cũng góp lời:

Bác ơi, người ta lên đến huyện toàn đi thêm xe máy cả chục cây, bác xuống đây làm sao mà vào?

Thầy Trình vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt rất lạ:

Tôi phải xuống. Ở lại trên tàu… e là không giữ được mạng.

Câu nói khiến cả toa im bặt.

Ai cũng thấy ông “nói linh tinh”

Anh Lâm cố giữ bình tĩnh:

Tàu chạy vùng này đúng quy định, có nguy hiểm gì đâu mà bác sợ?

Thầy Trình nhìn thẳng vào mắt Lâm:

Cậu không nghe thấy sao?… Từ lúc tàu qua cầu Đèo Gió, bánh xe đã bắt đầu lắc không đúng nhịp.

Lâm thoáng giật mình – đúng là lúc đi qua cầu, toa lắc khá mạnh, nhưng ai cũng nghĩ do mưa gió lớn.

Thầy Trình nói tiếp, giọng đều đều:

Nếu còn chạy thêm 3 cây số nữa… tàu sẽ không qua nổi khúc cua Cổ Đằng.

Một cụ già phía sau cau mày:

Sao bác biết?

Thầy Trình nói chậm rãi:

Tôi sống ở vùng này hơn 20 năm. Năm 2008, cũng ngày mưa như hôm nay, một đoàn tàu chở hàng đứt phanh lao xuống vực y hệt khúc cua đó. Tôi là người đầu tiên chạy đến cứu… vẫn còn ám ảnh đến giờ.

Không khí trong toa lạnh đi.

Tàu buộc dừng giữa rừng

Trời mưa càng lúc càng lớn, tiếng va đập ào ào trên nóc tàu. Anh Lâm nhìn mưa – nhìn khu rừng tối – nhìn gương mặt căng thẳng kỳ lạ của thầy Trình. Không hiểu sao anh thấy gai người.

Cuối cùng anh báo lên lái tàu xin dừng tạm.

Tàu R-318 giảm tốc và dừng giữa đường ray, đúng nơi thầy Trình yêu cầu.

Thầy chỉ nói:

Cảm ơn. Chúc mọi người bình an.

Ông mở cửa, lao vào màn mưa trắng xóa, chỉ trong vài giây đã mất hút giữa rừng.

Nhiều hành khách lắc đầu:

Đúng là người kỳ dị.

Trời thế này mà đi một mình chắc gặp chuyện to mất…

Một cô gái trẻ thì rùng mình:

Nhưng sao… em thấy mắt ông ấy sợ thật ấy. Như nhìn thấy gì mà mình không thấy.

20 phút sau – Cả huyện chấn động

Tàu R-318 vừa chuẩn bị khởi động lại thì bộ đàm vang tiếng gấp gáp từ điều hành tuyến:

R-318! R-318! KHÔNG ĐƯỢC DI CHUYỂN!

Cả toa giật mình.

Điều hành hét lên:

300 mét phía trước… đường ray bị sạt hoàn toàn, khúc cua Cổ Đằng vừa… bị vỡ taluy, đất đá tràn xuống. Nếu tàu đi tiếp… nguy cơ lao thẳng xuống vực 200 mét!

Tiếng hành khách vỡ òa.

Có người xanh mặt thì thầm:

Y hệt lời thầy giáo nói…

Không ai nói thêm câu nào. Ai cũng nghĩ đến người đàn ông vừa bước xuống giữa rừng mưa…

Cuộc gọi cuối cùng

15 phút sau, bộ phận điều hành báo thêm:

Chúng tôi nhận được một cuộc gọi khẩn từ một số lạ, tín hiệu chập chờn… chỉ nói được một câu rồi mất sóng.

Nguyên văn:

“Tôi là Trình… tôi ổn. Hãy cứu đoàn tàu… trước khi muộn…”

Không ai biết thầy Trình đang ở đâu, làm sao ông vẫn gọi được giữa vùng không có sóng.

Nhóm cứu hộ tìm thấy

3 giờ sáng, đội cứu hộ phát hiện thầy Trình đứng trú mưa dưới mái của miếu thờ nhỏ bên đường ray, cách khúc sạt khoảng trăm mét.

Ông tỉnh táo, không hề bị thương.

Một chiến sĩ cứu hộ hỏi:

Vì sao thầy biết trước?

Thầy nhìn màn mưa mờ mịt, đáp khẽ:

Người ta hay nghĩ những chuyện cũ đã bị chôn vùi… nhưng đất rừng thì chẳng quên đâu. Nó báo trước… nếu mình đủ tỉnh để nghe.

Đến lúc câu nói ấy lan về tàu, toàn bộ hành khách đều nổi da gà.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News