×
×

Ở cái quán hát Phố Khuya, Hồng Thơ nổi tiếng vừa xinh vừa khéo miệng

Ở cái quán hát Phố Khuya, Hồng Thơ nổi tiếng vừa xinh vừa khéo miệng. Đám khách ruột ai cũng mê cô vì cái dáng nhỏ nhắn, đôi mắt ướt và nụ cười ngọt như rót mật.
Cô từng cười khẩy với đám bạn:

“Tao mà lấy chồng, phải chọn đứa nào vừa trai làng vừa có chí làm ăn, chứ không vớ vẩn như mấy ông khách say khướt này đâu.”

Rồi một hôm, định mệnh đến thật.
Anh Tâm, trai làng Đông – nổi tiếng khỏe, chăm chỉ, lại đẹp trai, đi phụ hồ xa quê về, nghe đâu vừa trúng thầu công trình nhỏ. Thấy Thơ ngồi hát trên sân khấu, anh nhìn mãi không rời mắt.
Một tuần sau, anh đến tìm cô, nói thẳng:

“Nếu em đồng ý bỏ nghề, anh cưới liền.”

Thơ bật cười, nhưng ánh mắt Tâm không đùa.
Chưa đầy nửa tháng, cô xách vali về nhà anh ra mắt. Cả làng đồn ầm:

“Con Thơ quán hát được Tâm cưới thật rồi! Giỏi đấy, biết tu chí làm lại cuộc đời.”

Ngày cưới, Thơ khóc nức nở trong chiếc váy trắng, mồm liên tục nói:

“Em gặp được anh là may mắn lớn nhất đời em.”

Nhưng… cái gọi là “may mắn” chỉ kéo dài đúng một tháng.

Hôm đó, Thơ dậy sớm, định đem cơm ra công trình cho chồng.
Vừa đến nơi, cả làng ồn ào, la hét, người người chạy về phía bãi đất ven sông.
Thơ hốt hoảng chen vào, vừa đến nơi thì khuỵu gối:

Anh Tâm nằm im, trên người đầy vết bầm, hai bàn tay tím ngắt.

Người ta nói anh ngã từ giàn giáo xuống, chết ngay tại chỗ.
Nhưng một bác thợ già run run nói nhỏ:

“Tôi thấy có người xô nó… với lại hôm qua thằng Tâm cãi nhau to với người trong làng, chuyện gì đó liên quan đến… con Thơ.”

Ba ngày sau, công an về làng.
Họ không tìm thấy dấu vết xô đẩy, nhưng tìm thấy một cuốn sổ nợ trong túi áo Tâm — ghi rõ anh vay 300 triệu từ một người tên Ngọc, chủ quán Phố Khuya, nơi Thơ từng làm việc.
Kèm theo mảnh giấy gấp nhỏ:

“Trả nợ đi, kẻo vợ mày phải quay lại hát thay.”

Thơ chết lặng.
Cô đâu biết, trong lúc cô hạnh phúc làm dâu, chủ quán cũ đã tìm đến Tâm đòi tiền, nói rõ rằng số nợ đó là do Thơ vay để chuộc thân.
Không muốn vợ xấu hổ, Tâm giấu tất cả, đi làm ngày đêm để trả.
Và trong một phút sơ sẩy, anh trượt chân từ tầng ba xuống đất.

Ngày đưa tang, Thơ lặng im.
Không khóc, không nói một lời.
Tối đó, khi mọi người về hết, cô đốt sạch váy cưới, thắp nhang rồi thủ thỉ:

“Em nợ anh một đời… nhưng người phải trả nợ này, không chỉ có em.”

Hai tháng sau, chủ quán Ngọc được phát hiện mất tích, chỉ để lại chiếc điện thoại đang bật sáng với đoạn video quay trong bóng tối — người phụ nữ gào thét:

“Tôi xin lỗi, đừng làm thế… tôi chỉ muốn dằn mặt con Thơ thôi…”

Cảnh sát đang truy tìm người cuối cùng nhắn tin cho bà Ngọc tối hôm đó —
số điện thoại chính là của Hồng Thơ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News