×
×

Sơn trở về nhà sớm hơn dự kiến sau chuyến công tác dài ngày thì bất ngờ phát hiện con gái m;/ù của mình bị vợ 2 b;/ắt ăn cơm thiu

Sơn kết thúc chuyến công tác dài ngày sớm hơn dự kiến.
Không báo trước.
Chỉ muốn tạo bất ngờ cho gia đình.

Căn biệt thự vẫn sáng đèn, nhưng không có tiếng cười như mọi khi.

Vừa bước vào bếp, Sơn chết lặng.

Con gái ông – bé An, 9 tuổi, bị mù bẩm sinh – đang ngồi co ro trước mâm cơm.
Trước mặt con bé là bát cơm khô cứng, bốc mùi chua, vài cọng rau úa.

An run run xúc từng thìa nhỏ, cố nuốt.

Còn vợ hai của Sơn – bà Hạnh – thì ngồi bên bàn ăn khác, trước mặt là cơm nóng, canh nghi ngút khói.

Sao con ăn cái này? – Sơn gằn giọng.

An giật mình, chiếc thìa rơi xuống đất.

Ba… ba về rồi ạ? – con bé mừng rỡ.

Bà Hạnh quay lại, thoáng giật mình nhưng lập tức đổi giọng:

Con bé kén ăn lắm, cơm mới nó không chịu ăn, em để vậy cho nó quen dần…

Sơn siết chặt tay.

Ông đi công tác ba tuần.

Ba tuần đó… con gái ông đã sống thế nào?


THÁI ĐỘ LẠ CỦA NGƯỜI GIÚP VIỆC

Người giúp việc – cô Loan – đứng nép ở cửa bếp.
Ánh mắt cô ta không hề thương xót, trái lại còn lảng tránh Sơn.

Nhưng điều khiến Sơn lạnh sống lưng là ánh mắt Loan nhìn bé An.

Không phải thương hại.

Mà là… sợ hãi.

Tối hôm đó, Sơn cố tình lên phòng làm việc sớm.

Ông lén nhìn qua khe cửa.

Cô Loan dắt An ra sau nhà, ghé sát tai con bé thì thầm rất nhỏ.

Nhưng Sơn vẫn nghe rõ từng chữ.

Giọng Loan run run:

“Con phải ngoan.
Đừng nói với ba con bất cứ điều gì.
Nếu không… họ sẽ không để con sống đâu.”

An bật khóc nức nở:

Cô ơi… con sợ… con muốn ba…

Loan siết tay con bé, giọng gấp gáp đến lạnh người:

“Im đi!
Con có biết vì sao mắt con mù không?
Không phải do trời đâu…”

Sơn như bị sét đánh.


SỰ THẬT BỊ CHÔN GIẤU

Đêm đó, Sơn không ngủ.

Ông cho gọi riêng Loan.

Chưa kịp hỏi, cô ta đã quỳ sụp xuống, mặt cắt không còn giọt máu.

Ông chủ… tôi xin lỗi… tôi không muốn đâu…

Loan kể trong nước mắt.

Năm An lên 2 tuổi, vợ hai của Sơn từng lén cho bé uống thuốc nam không rõ nguồn gốc, nói là “thuốc sáng mắt”.

Thực chất là thuốc độc nhẹ, dùng liều nhỏ lâu ngày.

Mục đích:
Làm An mù vĩnh viễn để không bao giờ tranh quyền thừa kế với con riêng của bà Hạnh sau này.

Loan biết chuyện, nhưng bị đe dọa:

Mày mà hé miệng, tao cho mày mất xác.

Từ đó, Loan buộc phải làm theo mọi chỉ đạo của bà Hạnh, kể cả việc cho bé An ăn đồ thiu để “quen khổ”.

Câu nói khiến Sơn gần như phát điên:

“Bà ta nói… đứa trẻ mù thì ăn bẩn chút cũng không sao.”


ĐÊM SỤP ĐỔ

Sơn không nói gì.

Sáng hôm sau, ông cho gọi công an, bác sĩ, luật sư đến nhà.

Bà Hạnh còn đang cười cợt thì bị còng tay ngay trước mặt mọi người.

Anh làm gì vậy hả Sơn?!

Sơn chỉ nói một câu, giọng lạnh như thép:

“Cô chạm vào con gái tôi.
Thì đời cô coi như chấm hết.”

Kết quả giám định y khoa xác nhận bé An bị tổn thương thần kinh thị giác do nhiễm độc kéo dài.

Bà Hạnh bị bắt vì cố ý gây thương tích trẻ em, bạo hànhđe dọa nhân chứng.


KẾT CỤC

An được đưa ra nước ngoài điều trị.

Dù không thể sáng mắt hoàn toàn, nhưng con bé có thể nhận biết ánh sáng mờ.

Ngày xuất viện, An sờ tay Sơn, thì thầm:

Ba ơi… từ nay con có được ăn cơm nóng không?

Sơn ôm con vào lòng, bật khóc.

Ba xin lỗi.
Ba về muộn quá…

Còn người giúp việc Loan, Sơn cho cô một số tiền lớn, đưa đi nơi khác sinh sống.

Trước khi đi, Loan nói một câu khiến Sơn ám ảnh mãi:

“Có những người không đánh trẻ con bằng roi…
mà bằng sự im lặng của người lớn.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News