Tên tôi là Vy.
Tối hôm đó, đúng 12 giờ đêm, tôi đang dọn đồ trong phòng thay đồ thì nhìn thấy một thứ khiến tôi sôi máu đến tê dại người.
Trên giá treo, giữa đống quần áo vừa giặt xong, có áo lót của cô giúp việc – Hân.
Và bên trong, được gói gọn gàng như bọc quà…
…là chiếc quần lót của chồng tôi, Thắng.
Thứ mà suốt mấy ngày nay tôi tìm không ra.
Tôi cảm giác một luồng điện chạy thẳng lên đầu.
Không suy nghĩ, tôi lao đến tát Hân một cái trời giáng.
“Con này! Mày dám ngủ với chồng bà?!”
Hân bật ngã xuống nền gạch lạnh, đôi mắt hoảng loạn, môi run run:
“Không… không phải em… chị Vy ơi để em giải thích…”
Tôi không muốn nghe một chữ nào.
Trong cơn giận mù quáng, tôi ném đồ của cô ta ra sân rồi hét:
“CÚT! CÚT KHỎI NHÀ TÔI NGAY LẬP TỨC!”
Ngoài trời lạnh cắt da, gió rít buốt như dao.
Hân vừa run vừa khóc, đứng co ro trước cổng, còn tôi khóa cửa lại, tim đập thình thịch giữa cơn căm phẫn.
Chỉ 10 phút sau, đèn pha ô tô rọi vào sân.
Chồng tôi – Thắng – bất ngờ trở về sớm hơn dự kiến.
Anh nhìn cảnh cổng mở, đồ đạc vương vãi, còn tôi sắc mặt đằng đằng, tay run vì giận.
“Vy… em làm gì Hân vậy? Sao cô ấy đứng ngoài trời lạnh thế kia?”
Tôi quăng chiếc áo lót và chiếc quần lót vào mặt anh:
“Anh còn hỏi? Đây! Bằng chứng hai người lén lút với nhau!”
Thắng nhìn hai món đồ… và đột nhiên mặt anh tái mét.
Không phải kiểu bất ngờ vì bị phát hiện.
Mà là… kinh hoàng.
SỰ THẬT CHỒNG TÔI TUYÊN BỐ
Anh bước lùi lại một bước, nghẹn giọng:
“Vy… nghe anh nói đã. Chuyện này… không liên quan đến Hân.”
Tôi cười khẩy:
“Không liên quan? Quần lót của anh gói trong áo lót của cô ta? Anh nghĩ tôi ngu à?”
Thắng hít một hơi sâu:
“Vy… chiếc quần đó… không phải của anh.”
Tim tôi khựng lại nửa nhịp.
“Anh nói cái gì?”
Thắng nhìn tôi, ánh mắt như chứa một sự thật mà anh cố giấu suốt thời gian dài.
“Chiếc quần đó… là của anh trai sinh đôi của anh – người mà em chưa bao giờ gặp.”
Tôi nghệt mặt.
“Anh không có anh trai sinh đôi!”
Thắng nuốt cứng:
“Anh… đã giấu.
Vì anh trai anh – Thành – bị rối loạn tâm lý nặng.
Cách đây hai tuần, Thành trốn khỏi nơi điều trị.”
Tôi lạnh sống lưng.
“Chiếc quần đó… là đồ anh để lại ngày bỏ đi. Anh ấy vào nhà mình… không phải một lần.”
Tôi nhìn quanh căn phòng tối, từng kẽ hở, từng góc tủ.
Thắng nói tiếp:
“Camera nhà mình… tuần trước ghi lại hình bóng một người đàn ông đứng trước cửa phòng ngủ chúng ta lúc 3 giờ sáng. Nhưng anh xóa đi vì sợ em hoảng.”
Toàn thân tôi nổi gai.
Thắng run giọng:
“Anh không ngờ… Thành lại lẻn vào nhà, lấy đồ của anh… rồi có thể… có thể chạm vào cả đồ của Hân…”
Tôi không dám thở.
TWIST: NGƯỜI GIÚP VIỆC KHÔNG SAI – CÔ ẤY ĐÃ CHE CHO GIA ĐÌNH TÔI
Cửa gõ nhẹ.
Là Hân, run run đứng ngoài, tay vẫn ôm chiếc áo khoác mỏng.
“Chị Vy… em xin lỗi…
Không phải em định giấu…
Nhưng em… em biết có người lạ vào nhà mấy lần…”
Tôi và Thắng đồng loạt quay lại:
“Em biết?!”
Hân gật đầu, nước mắt lăn dài:
“Em thấy bóng người đi ngang phòng khách lúc nửa đêm…
Em tưởng là cướp, nhưng người đó… trông giống chồng chị quá nên em nghĩ… chắc em nhìn nhầm.”
Thắng gần như sụp xuống:
“Trời ơi… đúng là Thành rồi…”
Hân nói tiếp, giọng nấc:
“Chiều nay… em thấy chiếc quần lạ trong phòng giặt.
Em sợ chị Vy hiểu lầm nên em gói vào áo lót của em, định đem đi vứt nhưng chưa kịp…”
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Như bị ai tát ngược lại.
Hân cúi đầu:
“Em sợ chị buồn… nên gom lại để che đi…
Em không hề nghĩ chị sẽ… hiểu lầm như vậy…”
ĐOẠT HỒN
Gió đêm thổi lạnh buốt.
Tôi đứng chết lặng.
Người tôi tát…
Người tôi đuổi ra khỏi nhà…
Lại chính là người đang che đậy một sự thật kinh hoàng để bảo vệ chúng tôi khỏi sợ hãi.
Còn chồng tôi…
Anh ôm đầu:
“Vy… anh sợ Thành còn đang quanh quẩn đâu đó…
Có thể… đang ở ngay trong khu này…”
Tôi rùng mình.
Trong bóng tối cuối vườn…
Một cái bóng cao gầy vừa thoáng qua.