×
×

Tôi góa chồng từ sớm. Bao năm nay, chỉ biết sống cùng đứa con gái duy nhất và chăm sóc hai đứa cháu ngoại

Tôi góa chồng từ sớm. Bao năm nay, chỉ biết sống cùng đứa con gái duy nhất và chăm sóc hai đứa cháu ngoại. Nhà nó xây được khang trang như bây giờ cũng một phần nhờ tôi — tiền tôi bán mảnh ruộng dưới quê, tiền trợ cấp, tiền tiết kiệm bao năm làm thuê đều dồn cả cho chúng.

Con rể tôi — thằng Bình — trước giờ ai cũng khen là hiền lành, thương vợ thương con. Nó làm nhân viên giao hàng, tuy không giàu có gì nhưng chịu khó, tháng nào cũng đưa lương cho vợ giữ. Tôi quý nó như con trai, có gì ngon cũng để phần, ốm đau cũng là tôi chăm.

Thế mà…

Tối hôm đó, khoảng hơn 10 giờ, tôi lên sân thượng phơi mẻ quần áo cuối ngày. Trời lặng gió, chỉ nghe tiếng côn trùng rỉ rả. Tôi đang định đi xuống thì bỗng nghe tiếng con rể nói chuyện điện thoại ở dưới sân. Giọng nó nhỏ nhưng gấp gáp lắm:

“Ừ, mai mẹ ngủ sớm là mình rút tiền đi luôn, 150 triệu đủ rồi. Em đừng lo.”

Tôi chết lặng. “150 triệu”… con số quen thuộc khiến tim tôi đập thình thịch. Số tiền đó — tôi giấu kỹ trong chiếc gối ở đầu giường, là khoản tích góp hơn 10 năm qua định để sau này ốm yếu khỏi làm phiền ai. Làm sao nó biết được?

Tôi run rẩy, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cả đêm đó, tôi không chợp mắt nổi.

Sáng hôm sau, chờ con gái đi làm, tôi vờ dọn phòng, rồi khẽ khàng lật chăn, mở gối ra kiểm tra. Tim tôi như ngừng đập — tiền biến mất.
Trong ruột gối chỉ còn lại một tờ giấy gấp làm đôi, trên đó là mấy chữ nguệch ngoạc:

“Mẹ, con mượn tạm. Khi nào có con gửi lại.”

Tôi ngồi sụp xuống giường, nước mắt trào ra. Tôi không tin nổi — người tôi thương như con, giờ lại lén lấy tiền của tôi! Nhưng tôi không dám nói với con gái, sợ nó đau khổ. Tôi âm thầm theo dõi.

Hai ngày sau, Bình xin đi công tác. Con gái tôi hí hửng chuẩn bị đồ, còn tôi chỉ im lặng nhìn.

Tối hôm đó, điện thoại con gái reo. Cô ấy vừa nghe máy, mặt tái nhợt:

“Alo… gì ạ? Anh Bình bị bắt à?… Ở khách sạn nào?”

Cả nhà chết lặng. Khi chạy đến nơi, tôi không dám tin vào mắt mình — thằng con rể hiền lành của tôi đang bị công an dẫn ra, còn người đàn bà quấn khăn che mặt đứng kế bên… chính là con em họ xa mà tôi từng cho ở nhờ vì “tội nghiệp không có chỗ trú chân”.

Cô ta vừa khóc vừa van xin, nói Bình hứa sẽ cùng bỏ trốn, lấy số tiền 150 triệu làm vốn làm ăn, chỉ chờ mẹ vợ “đi ngủ” là rút ra đi luôn.

Con gái tôi ngất ngay tại chỗ.

Hôm đó, tôi không khóc nổi. Tôi chỉ đứng lặng nhìn tờ biên bản công an thu giữ tang vật — đúng 150 triệu tiền mặt tôi đã mất, và chiếc nhẫn cưới con gái tôi tặng Bình ngày cưới.

Ba ngày sau, Bình gọi điện từ trại tạm giam xin lỗi, nói chỉ “nhất thời bị dụ dỗ”. Tôi không nói một lời, chỉ khẽ bảo:

“Con yên tâm, mẹ đã thay con gái lo hết hậu quả rồi. Nhưng phần con… tự chịu.”

Tôi lặng lẽ mang sổ tiết kiệm còn lại đưa cho con gái, bảo cô ấy dẫn các cháu về quê sống một thời gian.
Còn tôi, trong đêm, thu dọn căn phòng — chiếc gối rách năm nào, tôi khâu lại cẩn thận. Lần này không phải để giấu tiền… mà để giấu đi nỗi đau.


Vài tháng sau, con gái tôi đi chợ về hốt hoảng kể lại — thấy “người đàn bà năm ấy” đang ngồi bán rau đầu ngõ, bụng chửa vượt mặt.
Cô ta vừa nhìn thấy tôi liền cúi gằm mặt xuống, run rẩy nói nhỏ:

“Bà ơi… nó bảo nếu sinh con trai, tôi phải đặt tên là Bình An, vì đó là điều duy nhất anh ta mong khi vào trại…”

Tôi cười nhạt, quay lưng bước đi, nước mắt rơi trong gió lạnh — “Bình An à… thứ đó trong nhà tôi chưa từng tồn tại.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News