×
×

Tôi hỏi, giọng run run: “Sao sổ đỏ lại đổi tên? Bố chưa kịp lập di chúc mà?”

Tôi tên Vy, là con gái út trong nhà có hai anh em. Từ nhỏ, bố thương tôi lắm — ông hay nói:

“Con gái hay con trai gì cũng là con. Sau này, bố sẽ chia đều cho hai đứa, miễn là sống tốt với nhau.”

Nhưng sau khi bố mất, mọi thứ đổi thay đến mức tôi không nhận ra gia đình mình nữa.


Giỗ 100 ngày của bố, tôi khăn gói về quê. Mẹ đón tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt, còn anh trai thì bận rộn ký giấy tờ với người lạ ở sân. Tôi thoáng thấy trong tay anh là cuốn sổ đỏ — thứ mà trước kia bố luôn cất kỹ trong tủ gỗ phòng ngủ.

Khi anh vào nhà, tôi tiện tay lật qua xem. Tim tôi như ngừng đập:

Toàn bộ mảnh đất 300m² và ngôi nhà ba gian của bố mẹ – giờ đứng tên một mình anh tôi.

Tôi hỏi, giọng run run:

“Sao sổ đỏ lại đổi tên? Bố chưa kịp lập di chúc mà?”

Mẹ lạnh lùng đáp:

“Con gái đi lấy chồng, đất này giữ lại cho anh con lo hương hỏa. Đó là lệ làng rồi.”

Anh trai cười khẩy:

“Em có chồng thì về nhà chồng hưởng. Nhà này là của anh, anh gánh việc thờ cúng, ai dám nói sai?”

Chị dâu còn chêm vào, giọng mỉa mai:

“Lúc bố ốm, ai chăm? Em về được mấy lần? Giờ lại về đòi chia chác à?”

Tôi nghẹn, không nói nổi. Tôi biết cãi cũng vô ích — trong mắt họ, tôi chẳng khác gì người dưng.


Tối đó, tôi lặng lẽ ra bàn thờ, thắp cho bố nén nhang. Tôi khấn khẽ:

“Nếu thật sự có linh thiêng, bố cho con biết… con có bị đối xử như thế này đáng không?”

Rồi tôi quay lưng lên thành phố, lòng trĩu nặng.


Một năm sau.
Tôi nghe tin nhà anh trai bị ngân hàng siết nợ, đất đai sắp đem bán. Mẹ tôi khóc ngất, còn anh chị dâu trốn tránh khắp nơi. Tôi định không về, nhưng rồi nghĩ đến bố — tôi vẫn về thắp hương cho ông.

Khi vừa cúi người cắm nhang, một mảnh giấy vàng úa từ góc bàn thờ rơi xuống, như bị gió khẽ hất. Tôi cầm lên đọc — nét chữ run run, chính là chữ của bố tôi.

“Nếu sau này tôi có mệnh hệ gì, đất nhà tôi chia đều cho hai con.
Con gái tôi, Vy, là người hiếu thuận, không ở cùng nhưng lòng lúc nào cũng hướng về cha mẹ.
Ai làm trái ý này, tôi không yên dưới suối vàng.”

Tôi chết lặng. Giấy này có dấu chứng thực xã, ngày ký là 3 ngày trước khi bố mất.

Tôi đưa lên xã xác minh — hóa ra bố tôi đã nhờ người làm di chúc, nhưng anh trai tôi giấu nhẹm, lấy bản sao sổ đỏ đi làm thủ tục sang tên lén, rồi “chia” cho mẹ ít tiền để im lặng.


Ngày tòa tuyên hủy hiệu lực sang tên và trả lại phần đất đúng theo di chúc, anh trai tôi chỉ biết cúi gằm mặt.

Nhưng cú twist thật sự là ngày hôm sau, khi mẹ tôi đến gặp tôi trong nước mắt:

“Mẹ sai rồi… Mẹ tưởng anh con làm vậy để giữ hương hỏa, ai ngờ nó mang cả nhà đi thế chấp. Tờ giấy ấy… bố giấu trong hộc bàn thờ, bảo khi nào nhà có chuyện, ông sẽ tự khiến nó lộ ra…”

Tôi nhìn lên di ảnh bố, nén hương vẫn còn khói bay nghi ngút.


Tôi không mừng, chỉ thấy nghẹn. Vì thứ tôi mất không chỉ là đất, mà là niềm tin vào gia đình.
Bố đã đợi tròn một năm — để công lý hiện ra đúng lúc cần thiết nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News