×
×

Tôi khuyên vợ chăm bố mẹ chồng cẩn thận vì chẳng còn bao nhiêu thời gian, cô ấy cười khẩy bảo: “Không có tiền thì để cụ đi thanh thản”…

Bố mẹ tôi già yếu, sống cùng vợ chồng tôi suốt 6 năm nay. Trước kia, vợ tôi cũng chẳng phải loại quá tệ, nhưng dần dần — nhất là khi kinh tế eo hẹp — cô ấy tỏ ra lạnh nhạt thấy rõ.

Tôi nhiều lần nhắc nhở:

“Em chịu khó chăm ông bà một chút, họ còn sống được bao lâu đâu…”

Cô ấy chỉ cười nhạt, thẳng thừng đáp:

“Không có tiền thì để cụ đi thanh thản. Em không nuôi nổi 2 người già nằm một chỗ đâu.”

Tôi nghẹn lời, chỉ biết quay mặt đi lau nước mắt.

Vậy mà đúng 1 tháng sau, cô ấy bỗng dưng thay đổi hoàn toàn: tự tay nấu cháo, mua nhân sâm Hàn Quốc, bổ tổ yến, thuê người xoa bóp cho mẹ tôi, thậm chí còn mời cả bác sĩ đến khám tận nhà.

Tôi tưởng cô ấy hối cải vì lương tâm, nên xúc động lắm. Nhưng rồi…

Một đêm, tôi thấy cô ấy thì thầm điện thoại với ai đó:

“Ừ, em đang chăm kỹ lắm, thuốc thang đủ cả…
Chờ ông bà đi rồi mình lấy căn nhà này bán, chia đôi, là dư tiền làm lại cuộc đời với anh…”

Tôi cứng đờ người.

Nhưng chưa dừng ở đó. Hai ngày sau, mẹ tôi ngã trong nhà vệ sinh, hôn mê phải nhập viện. Bác sĩ bảo bà bị tụt huyết áp vì dùng nhân sâm liều cao liên tục nhiều ngày. Trong khi đó, bố tôi cũng bắt đầu có triệu chứng tương tự.

Tôi hoảng loạn. Gọi điện hỏi lại tiệm thuốc thì họ xác nhận:

“Có người từng mua loại nhân sâm liều mạnh dành cho nam giới, không phù hợp cho người huyết áp thấp như cụ bà…”

Tôi như phát điên.

Quay về nhà, lục tung đống thuốc thì phát hiện: nhân sâm thật đã bị tráo bằng một loại rẻ tiền, nguy hiểm — còn gói xịn thì được cất giấu kỹ trong tủ đồ trang điểm của vợ.

Khi tôi đối chất, cô ấy bật cười, mặt lạnh như tiền:

“Em chỉ muốn rút ngắn giai đoạn thôi. Có căn nhà đó, em và con sẽ sống tốt. Còn anh, tùy… Muốn ly hôn cũng được.”

Tôi ký đơn ly hôn ngay trong đêm.
Nhưng trước đó, tôi âm thầm nhờ luật sư chuyển quyền sở hữu nhà cho chị gái tôi, vì bố mẹ đã sang tên từ lâu nhưng chưa công chứng hoàn tất.
Căn nhà — vợ tôi không lấy được. Con thì tôi giành nuôi.

Một tháng sau khi ly hôn, cô ấy đứng trước nhà xin gặp con, tôi chỉ đáp lại một câu:

“Con còn sống nhờ ông bà. Nếu em thành công trong kế hoạch đó, thì giờ nó đã là trẻ mồ côi.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News