×
×

Tôi làm bố đơn thân thường xuyên phải đi công tác, đành thuê người giúp việc ở nhà chăm sóc con gái, 1 hôm trở về sớm hơn kế hoạch, tôi thấy tiếng hé;/t lớn của con bé

ôi là bố đơn thân.
Vợ mất sớm, con gái tôi năm nay mới bảy tuổi. Công việc buộc tôi phải đi công tác liên miên, không còn cách nào khác, tôi thuê một người giúp việc ở nhà trông con.

Bà ta ngoài năm mươi, nói năng nhỏ nhẹ, lúc nào cũng xưng “cô – con”. Con bé ban đầu hơi sợ, nhưng rồi cũng quen. Tôi tự nhủ: chỉ cần con được ăn uống đàng hoàng, có người bên cạnh là được.

Hôm đó tôi về sớm hơn kế hoạch một ngày. Không báo trước. Muốn tạo bất ngờ cho con.

Cửa nhà mở hé. Dép con bé nằm lộn xộn trước bếp.

Rồi tôi nghe thấy một tiếng hét chói tai.

“BA ƠI!!!”

Tim tôi như rớt xuống chân. Tôi vứt cặp, lao thẳng vào bếp.

Và tôi chết lặng.

Con gái tôi bị ép đứng quay mặt vào tường. Hai tay run rẩy. Trên sàn là nồi nước sôi vừa đổ, hơi nước còn bốc lên nghi ngút. Người giúp việc đứng phía sau, tay cầm chiếc muôi inox, mặt lạnh tanh.

“Con bé làm đổ nước canh,” bà ta nói tỉnh bơ.
“Phải dạy cho nó nhớ.”

Tôi không nhớ mình đã hét lên thế nào.
Chỉ nhớ con bé quay đầu lại, nhìn tôi — đôi mắt hoảng loạn, như vừa thoát chết.

Tôi bế con lên. Cả người nó run như cầy sấy. Trên cổ tay là vết bỏng đỏ hằn, chưa phồng rộp nhưng đủ để tôi nghẹt thở.

Người giúp việc còn nói thêm một câu khiến tôi lạnh sống lưng:

“Nó lì lắm anh ạ. Không dọa mạnh tay thì không nên người đâu.”

Tôi không cãi.
Không đuổi ngay.

Tối đó, tôi giả vờ bình thường.
Ru con ngủ, rồi lặng lẽ mở camera an ninh tôi lắp trong bếp từ ngày đầu thuê người — thứ mà bà ta không hề biết.

Tôi tua lại.

Không phải lần đầu.

Những tiếng quát.
Những cái véo tay.
Những lần bắt con tôi đứng úp mặt vào góc bếp hàng chục phút.

Có đoạn, con bé khóc đến khản giọng, bà ta chỉ buông một câu:
“Khóc nữa tao cho mày biết tay.”

Tôi ngồi đó, tay siết chặt đến bật máu.
Nhưng tôi chưa dừng lại.

Sáng hôm sau, tôi gọi công an khu vực.
Mang theo video.
Mang theo giấy khám thương tích.

Khi họ đến, bà giúp việc còn chối.
Cho đến khi đoạn clip bật lên giữa phòng khách.

Con gái tôi nắm chặt tay tôi, run run nói:

“Con sợ ba đi công tác… bà ấy lại làm đau con.”

Bà ta cúi gằm mặt.
Không nói thêm được một lời.

Hôm đó, tôi hủy toàn bộ chuyến công tác dài hạn.
Chuyển công việc.
Giảm tiền cũng được.

Có những thứ không thể giao phó cho người khác.
Nhất là tuổi thơ của con mình.

Và có những tiếng hét…
đến muộn một giây thôi,
là cả đời hối không kịp.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2026 News