Tôi vắng nhà đúng 3 ngày để lên chùa làm công quả.
Trước khi đi còn dặn chồng:
– Anh ở nhà ăn uống đàng hoàng, em về sớm.
Anh chỉ “ừ” cho qua, mắt vẫn dán vào điện thoại.
Chiều ngày thứ ba, tôi về sớm hơn dự định.
Không báo trước.
Vừa mở cửa, mùi bánh chuối chiên xộc thẳng vào mũi.
Tôi khựng lại.
Bếp nhà tôi – nhưng không phải tôi đang đứng trong đó.
Một người phụ nữ lạ.
Mặc áo ngủ rộng, tóc búi cao.
Đang chiên bánh chuối rất thành thạo, cứ như ở đây đã lâu.
Chồng tôi ngồi bàn ăn, chân gác lên ghế, cười cười:
– Bé yêu cho anh thêm miếng nữa.
Người đàn bà quay lại, cười ngọt:
– Ăn nhiều lại mập ra đấy.
Tay tôi lạnh toát.
TÔI CHƯA KỊP LÀM ẦM THÌ…
Tôi bước vào.
– Hai người là ai?
Chồng tôi giật mình, mặt tái mét.
Người đàn bà thì… không hề hoảng.
Cô ta tắt bếp, lau tay, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hỏi ngược lại:
– Chị là ai?
Tôi cười nhạt:
– Tôi là vợ hợp pháp của người đang ngồi kia. Nhà này đứng tên tôi.
Cô ta “à” một tiếng rất nhẹ.
Rồi quay sang chồng tôi:
– Anh chưa nói với chị ấy à?
Tim tôi bắt đầu đập mạnh.
CÂU NÓI KHIẾN TÔI LẠNH NGƯỜI
Chồng tôi đứng dậy, tránh ánh mắt tôi:
– Em bình tĩnh nghe anh nói…
Người đàn bà kéo ghế ngồi xuống, rút trong túi ra một tập giấy.
Đặt lên bàn.
– Em xin lỗi chị. Nhưng em đang mang thai 4 tháng.
Và anh ấy nói… chị đã đồng ý ly thân từ lâu.
Tai tôi ù đi.
Tôi chộp lấy xấp giấy.
👉 Đơn xin ly hôn – có chữ ký của tôi.
Giống chữ ký tôi đến từng nét.
Ngày ký: 2 tháng trước.
Trong khi lúc đó tôi đang nằm viện mổ ruột thừa.
KINH KHỦNG HƠN NỮA
Tôi lật tiếp.
👉 Giấy ủy quyền bán nhà.
👉 Hợp đồng vay tiền – người vay là tôi.
Tất cả đều có chữ ký của tôi.
Tôi hét lên:
– Tôi chưa từng ký những thứ này!
Người đàn bà nhìn tôi thương hại:
– Nhưng pháp luật không nhìn bằng cảm xúc, chị ạ.
Rồi cô ta nói câu khiến chân tôi mềm nhũn:
– Nhà này… hôm qua vừa sang tên xong.
HÓA RA BA NGÀY Ở CHÙA…
Không phải là ba ngày tôi tu tâm.
Mà là ba ngày họ hoàn tất mọi thủ tục.
Chồng tôi không dám nhìn tôi.
Người đàn bà đứng dậy, vuốt bụng:
– Em xin phép dọn về đây ở chính thức.
Chị thu xếp đồ cá nhân đi nhé.
KẾT
Tối hôm đó, tôi ngồi ngoài hiên đến tận khuya.
Không khóc.
Không la hét.
Chỉ gọi một cuộc điện thoại duy nhất cho người từng dạy tôi một câu:
“Chữ ký giả có thể qua mắt người thường,
nhưng không qua được giám định.”
Ba tháng sau.
Người đàn bà kia bế con đi thuê trọ.
Chồng tôi bị khởi tố tội lừa đảo và làm giả giấy tờ.
Còn tôi?
Tôi trở lại chùa.
Lần này không làm công quả.
Mà để cảm ơn ba ngày vắng mặt đó —
vì nếu tôi không đi,
tôi đã không nhìn rõ bộ mặt thật của người nằm chung giường suốt 8 năm.